Chương 530: Gì Đó Tốt Hơn
Rain nhìn cậu với biểu hiện nghiêm túc, suy ngẫm.
Sunny thầm thở dài.
Cậu vẫn không biết cách để thay đổi cách suy nghĩ và khiến con bé đủ tàn nhẫn để sống sót thế giới Mộng Ảo. Cậu thậm chí còn không biết liệu bản thân có muốn làm vậy, và nếu việc đó là đúng.
Ít nhất thì con bé đã có vẻ hiểu thêm một chút về sự thật của thế giới này sau khi sống sót Cổng mở ra. Hiện tại, nhiêu đó sẽ là phải đủ.
Và cuộc nói chuyện này là sự cố gắng của cậu để khiến bài học đó in dấu hơn.
Sau một lúc, Rain nói với chút đắn đo:
"Sinh tồn?"
Sunny nhướng mày, ngạc nhiên nhìn cô.
Tình cờ đến mức nào, bất chấp trải nghiệm sống khác biệt, em gái cậu lại trả lời y hệt cậu lúc đó, ở địa ngục hoang vắng mang tên Vùng Đất Lãng Quên?
Cậu im lặng một lúc, nhớ lại những ngày tháng tồi tệ, tươi đẹp đó. Rồi lắc đầu.
"Không. Tinh túy của chiến đấu là giết người."
Rain khẽ rùng mình.
''G-giết người?"
Sunny gật đầu.
"Đương nhiên. Còn là gì khác được? Em phải giết kẻ địch, hoặc là chết. Kết quả như nào đi nữa, thì sẽ có người bị giết, và người còn lại thì trở thành kẻ giết người. Nên, mục đích của rèn luyện chiến đấu này là để đảm bảo em là kẻ giết. Thật sự chỉ đơn giản vậy thôi."
Cậu ngưng lại, rồi nói thêm:
"Đương nhiên là sinh tồn cũng quan trọng...nhưng đó không thể là mục tiêu chính của em. Một mục tiêu như vậy là rất tồi tệ. Kể cả trong cuộc sống, nó vẫn không đủ. Em phải sinh tồn để tiếp tục sống, nhưng nếu em chỉ sống để sinh tồn, thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn thế nữa, nếu em không muốn thứ gì to lớn, thứ gì tốt hơn, thì em sẽ chỉ làm việc cần thiết và không gì thêm. Sẽ khiến em yếu hơn những kẻ mà dám làm nhiều hơn, và điểm yếu đó sẽ khiến em mất mạng..."
Giọng nói cậu nhỏ dần, và Sunny đột nhiên im lặng. Rain nhìn cậu với vẻ bối rối.
"Ờ...Sunny?"
Cậu chớp mắt vài lần.
"Ừm. Xin lỗi. Vậy nên..."
'Ừ thì, ngạc nhiên nhỉ? Đúng là người ta nói không sai, cách học tốc nhất là dạy người khác...'
Trong lúc cố truyền đạt sự thông thái đó, chút thông thái mà cậu có, cho người học trò đầy tập trung, Sunny đã tình cờ chạm đến sự thật về khát vọng nỗ lực muốn trở nên mạnh hơn của bản thân. Mọi thứ mà Sunny vừa nói với Rain đều có thể áp dụng trên người cậu. Cậu từ lâu đã ruồng bỏ khát vọng duy nhất là sinh tồn bằng mọi giá, và bây giờ đã muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng mà liệu khát vọng được sống tự do và với tự tôn thật sự có thể so sánh với cái nỗi ám ánh thiêu cháy, rực lửa của Neph? Liệu cậu thật sự có thể vượt qua cô khi mà bị thôi thúc bởi một mục tiêu tầm thường như vậy?
Đó...khiến Sunny có nhiều thứ cần suy ngẫm.
Cậu liếc nhìn Rain, rồi tiếp tục:
"...Làm chủ chiến đấu có thể chia thành hai mặt. Làm chủ cơ thể, và làm chủ tâm trí. Cơ thể có thể thì thông qua rèn luyện, nhưng tâm trí...thì khó hơn. Nếu em có thể hiểu được tinh tuys thật sự của chiến đấu - thật sự nắm giữ nó với tận cốt lõi - thì em sẽ có đủ thấu hiểu để làm chủ tâm trí..."
Sunny dùng chút thời gian để giải thích về những quy luật căn bản của chiến đấu - ít nhất là đến mức mà bản thân cậu hiểu. Cuối cùng, cậu không chắc là cô bé thật sự nắm giữ những kiến thức mà cậu muốn chia sẻ, nhưng mà ít nhất đó là một khởi đầu.
Nghĩ lại sự giáo dục đầy khó khăn của mình, Sunny không thật sự có thể trách con bé. Nó khó, gần như là bất khả thi, để hiểu được chiến đấu mà không trải nghiệm nó. Cậu đã gặp Nephis sau khi sống sót Ác Mộng Đầu Tiên và có vài ngày chiến đấu giành giật mạng sống ở Vùng Đất Lãng Quên. Kể cả khi đó, thì cậu đã suýt bị con cua bách trưởng giết thì mới có thể đạt đến trạng thái thấu hiểu.
Không có con cua bách trưởng nào gần đây cả, và Sunny chắc chắn không định đâm con bé một kiếm.
Nên hiện tại, chỉ có thể nhiêu đây mà thôi.
Sau bài học nói miệng, Sunny cho Rain thấy vài thế đứng cơ bản và vài bài kata theo phong cách của Thánh, và nhìn cô bé chật vật bắt chước chúng. Quá trình này là chậm chạp, nhưng cô bé đúng là tài năng. Hiện tại, thứ mà kiềm chân cô nhiều nhất là cơ thể yếu ớt.
Nhưng đó không sao. Không thể trông chờ một cô gái tuổi teen có thể mạnh mẽ ngang bằng một người Thức Tỉnh. Cơ thể của cô có thể được rèn luyện...đương nhiên là Rain sẽ không bao giờ có thể mạnh mẽ hay bền bỉ bằng một người trưởng thành vạm vỡ, khỏe mạnh.
Nhưng mà Sunny cũng đã không như vậy. Vì dáng người thấp và gầy gò, cậu không thể cạnh tranh với những người như Caster hay Bậc Thầy Roan về mặt sức mạnh thể chất. Nhưng mà, thứ này có thể bị vượt qua bởi Kĩ Năng Phân Loại, hấp thụ mảnh, và điều khiển tinh túy chuẩn xác.
Hơn nữa, những vũ khí sắc bén là một sự san bằng tuyệt vời. Mục đích của vũ khí là giảm đi lực lượng mà người ta cần để tung ra một đòn trí mạng. Trừ khi có ai có ý định đấm kẻ địch đến chết, kĩ thuật và kĩ năng là quan trọng hơn sức mạnh thuần túy nhiều.
Và phong cách chiến đấu của Thánh có thể khiến bất lợi sẵn có đó thậm chí còn ít hơn nữa.
...Sau một lúc, Sunny đánh giá Rain đã chịu đủ. Cô gái có vẻ đã đủ kiệt sức, và cố đẩy xa hơn nữa sẽ không có ích lợi gì. Cậu ra hiệu cho cô ngừng lại và đặt những món vũ khí trở lại trên giá, rồi triệu hồi Suối Vô Tận và đưa nó cho cô bé mệt mỏi.
Rain thở nặng nề, gương mặt trắng nhợt lấp lánh mồ hôi. Nhìn thấy bình thủy tinh xinh đẹp, cô háo hức mỉm cười.
"Wow! Đó là một Ký Ức?
Sunny khẽ nghiêng đầu.
"Chắc rồi...tại sao em hỏi?"
Cô bé nắm lấy Suối Vô Tận và quan sát nó từ mọi mặt, rồi cẩn thận uống vài hớp.
"Anh không hiểu! Em chưa từng thấy một Ký Ức gần đến như này. Nó...nó cảm giác rất chân thật!"
Cậu rối rắm nhìn cô bé chằm chằm.
"Nó là thật. Nói gì vậy?"
Rain trề môi nhìn lại cậu, rồi tham lam uống nước, rồi trả nó lại với vẻ mặt tiếc nuối.
"Anh có được nó sau khi đánh bại một con quái vật tồi tệ? Hay là mua nó?"
Sunny cau mày, chần chừ một giây, rồi u ám nói:
"...Thật ra thì nó là một món quà."
Cô chớp mắt vài lần.
"Ồ. Từ...từ người bạn kia của anh?"
Cậu nhăn nhó.
"Không. Không phải từ một người bạn."
Rồi, Sunny hủy đi Suối Vô Tận và đi về phía thang máy.
"Sao cũng được, đến lúc em về nhà rồi. Nếu không bố mẹ em lại tưởng anh bắt cóc em. Ồ..."
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Anh, ờ...anh có kem trong tủ lạnh. Chúng ta có thể ăn trước khi em về. Nếu em muốn. Đương nhiên là trừ khi Effie đã ăn sạch rồi."
Rain cười khúc khích, rồi đi theo sau với biểu hiện rất vui thích.
Trước khi tiến vào thang máy, con bé lại nhìn vào buồng Mộng Cảnh lần nữa, rồi đột nhiên hỏi:
"Mà này, Giải Đấu Mộng Ảo chỉ cách có vài ngày. Anh có tham gia không vậy?"
Sunny khịt mũi khinh thường và nhấn nút, khiến cái thang máy đi lên.
"Anh trông giống người dư dả thời gian để chơi với đám con nít ngoài công viên lắm hay sao? Anh có việc đàng hoàng phải làm!"
Rain liếc cậu, rồi thở dài.
"Rồi, rồi, em hiểu rồi. Nhưng mà đáng tiếc. Em nghe nói phần thưởng chính của năm nay là đặc biệt tuyệt vời. Đương nhiên là anh sẽ không thể thắng được nó, nhưng mà có nhiều phần thưởng nhỏ hơn."
Biểu hiện của Sunny tinh tế thay đổi.
Trong lúc cửa mở ra, cậu nhìn Rain, im lặng vài giây, rồi hỏi bằng giọng rất, rất không hứng thú:
"Ồ, thật ư? Phần thưởng gì? Hờ, tò mò nhỉ. Chúng,ờ...chúng ta đang nói về phần thưởng kiểu gì vậy?''