Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 534: Kiếm Sĩ Ác Ma



Chương 534: Kiếm Sĩ Ác Ma

Sunny ở lại khe núi vài phút, cân nhắc những lựa chọn và hi vọng rằng tên cung thủ không rõ kia đã chuyển sang một mục tiêu khác.

Cậu đã lộ ra khả năng dịch chuyển trong trận chiến ở Cổng, nhưng mà chất lượng của những đoạn ghi hình đã che giấu những chi tiết về cách cậu làm vậy. Với hình ảnh chất lượng cao ngút ngàn của phát sóng Giải Đấu Mộng Ảo, thì Sunny không thể mạo hiểm dùng Bước Bóng Tối lần nữa. Kể cả nếu như cậu thật sự, thật sự muốn làm vậy...

Và cậu cũng không thể cử cái bóng đi dò xét vị trí của tên cung thủ, khiến cậu khá là rối rắm.

Lựa chọn tốt nhất là núp ở đây một lúc, nhưng mà may mắn thật sự không ở bên cậu ngày hôm nay. Không lâu sau khi đánh bại người Thức Tỉnh khác mà đã núp trong khe núi, âm thanh xào xạc của gió thay đổi tinh tế, và một hắc ám không lành đột nhiên di chuyển giữa những bộ rễ của những cây cổ thụ.

Trong lúc càng nhiều người bị loại, những người thách thức còn lại bắt đầu gặp khó khăn trong việc tìm những đối thủ ở đấu trường bao la này. Nên đấu trường được thiết kế để thu hẹp lại theo thời gian.

Năm nay thì có vẻ như những người chơi sẽ bị ép phải di chuyển đến trung tâm bởi việc khu rừng xinh đẹp đang chậm rãi biến trở lại bản chất thật sự của nó - của một con titan ăn thịt khổng lồ, khủng khiếp.

'Tuyệt! Đúng là tuyệt mà, chó chết!'

Đẩy người khỏi đá, Sunny chửi thề và bắt đầu leo len dốc núi.

Một thời gian sau đó, đầy sự khó chịu với những tia sáng mà đang rơi khỏi giáp mình, cậu đi ra khỏi khu vực rậm rạp và đến một khoảng trống của khu rừng. Ở đó, một người Thức Tỉnh trong một bộ giáp đồng bóng lưỡng đứng trên hai cái xác đang biến mất, cầm lấy một cây búa chiến tranh nặng nề trong hai tay. Cách hắn vài bước, một người khác đang băng bó vết thương nông trên cẳng tay.

Gã kia liếc nhìn Sunny rồi trợn ngược mặt.

"Tuyệt! Lại một kẻ giả mạo Tạp Chủn..."

Trước khi hắn nói hết lời, thì lưỡi kiếm odachi đâm xuyên cổ họng, trượt chuẩn xác giữa tấm giáp ngực đồng và ngay bên dưới mũ giáp.

Trong lúc cơ thể của người Thức Tỉnh đó ngã xuống đất, đồng đội hắn nhìn Sunny với ánh mắt mở to. Một cái rìu chén rơi ra từ tay cô ta.

"Ôi cứt thật! Ngươi...người thật sự là hắn!"

Cô gái quay người cố bỏ chạy, nhưng trước khi cô có thể làm vậy, Sunny đã đến gần, kết thúc đợt tham gia này của cô với một cú chém nhanh gọn.

"Người Thách Thức Abel đã bị loại."

"Người Thách Thức Wynne đã bị loại."

Sunny thở dài và đứng bất động một lúc, nghỉ nơi.

...Cậu đang mệt không chỉ một chút.

Nhưng mà phần tệ nhất vẫn còn chưa đến.

Đột nhiên tiếng kèn hiệu lăn qua khắp khu rừng cổ đại, và giọng nói dễ chịu của Mộng Cảnh thông báo:

"Chỉ còn năm trăm người thách thức!"

"Những chiến binh gan dạ nhất là: Dar của gia tộc Maharana, bảy mươi tám mạng; Fireshing, ba mươi ba mạng; Tạp Chủng, hai mươi bảy mạng."

Sunny nhìn chăm chú bầu trời, mặt nạ đen che giấu biểu hiện nghiệt ngã trên mặt.

"Bảy mươi tám mạng...trời ạ. Con quái vật nào đây?''

Cậu có cảm giác là đã biết. Đánh bại hai mươi bảy kẻ địch kia không hẳn là mất nhiều thời gian của cậu, nhưng mà tìm kiếm họ thì đúng là vậy. Ai lại không cần lãng phí thời gian quý giá để rình mò trong rừng tìm kiếm kẻ địch để giết?

Có lẽ là một tên cung thủ chết tiệt với khả năng kì lạ có thể cảm giác được đối thủ thông qua khoảng cách rộng lớn và vượt qua mọi chướng ngại vật?

'Chắc là mình phải cố gắng hơn.'

Sẽ không ổn nếu Lãnh Chúa Tạp Chủng lại rơi đằng sau một tên hoàng tử Truyền Thừa nào đó.

Như thể trả lời ý nghĩ của cậu, cả tá người đột nhiên xuất hiện từ sau hàng cây, bao vây lấy cậu. Những người Thức Tỉnh kia trang bị đủ loại vũ khí, nhìn cậu với biểu hiện thỏa mãn. Có vẻ như họ đã lên kế hoạch mai phục này rất kĩ càng...Sunny không có nơi để rút lui, và không có cơ hội để trốn thoát.

Và vì kết quả nửa trận đã được thông báo chỉ vài giây trước, rõ ràng là trong số họ có ít nhất một kẻ với Kĩ Năng loại tiên tri nào đó. Nếu không thì không ai có thể tìm đến chính xác vị trí của cậu sớm như thế nài trong trận đấu.

Tên khốn đó còn biết gì khác nữa?

Sunny thở dài.

Một tên trong số đám phục kích bước lên và mỉm cười.

"Xin lỗi, Tạp Chủng. Mọi người chúng tôi đều thật sự tôn trọng cậu, đặc biệt là sau khi cậu mạo hiểm tính mạng để giữ Cổng. Nhưng mà những vũ khí Valor đó quá là ngọt ngào, và chúng tôi cần phải nghĩ cho bản thân. Không oán hờn gì cả...đúng không?"

Dáng người hăm he trong bộ giáp đen nhìn chăm chú gã trẻ tuổi kia vài giây, rồi một giọng nói khó nắm bắt, nhưng quen thuộc kì lạ vang lên từ bên dưới mặt nạ đáng sợ:

"...Hoàn toàn không."

Nhưng mà trong lòng thì Sunny không hề bình tĩnh.

'Khốn kiếp! Đám hèn hạ! Chơi xấu! Mười hai chọi một?! Đám du côn tụi bây xấu hổ để đâu rồi? Vậy thì nhào vô, đám hèn chết tiệt! Tao sẽ giết sạch, rồi giết cả bà ngoại bà nội tụi bây luôn!'

Chỉ một giây sau đó, những người mai phục ra tay. Đủ loại Kĩ Năng Phân Loại cùng lúc kích hoạt, biến khoảng trống nhỏ trong rừng biến thành một cơn bão dữ dội với đủ loại nguyên tố và thép chết người.

'...Ôi bỏ mẹ!'

"Ôi không! Có vẻ như Tạp Chủng gặp rắc rối!"

Syclus liếc nhìn biển bình luận phẫn nộ, rồi quay trở lại phát sóng. Cả hắn và Dimi đều dán mắt vào màn hình, thậm chí quên mất việc làm của mình là phải lấp đầy sự im lặng với những đợt trò chuyện cung cấp thông tin hay là giải trí.

Cảnh tượng trước mắt họ đơn giản là quá...khủng khiếp.

Chỉ một giây trước đó, họ thấy một bóng người đơn độc trong bộ giáp đen đứng bất động ở trung tâm khoảng trống sáng sủa, nhìn chăm chú mười hai người mai phục vây quanh mình với sự lạnh lùng hờ hững. Giọng nói của Tạp Chủng vang lên, nghe u ám và mờ ảo kì lạ:

"...Hoàn toàn không."

Và rồi, mọi thứ bùng nổ thành một bản giao hưởng bạo lực dã man. Những người mai phục tấn công mà không lãng phí chỉ một giây, đợt tấn công của họ chết người và phối hợp rất tốt.

Syclus nín thwor.

'Coi nào, Tạp Chủng! Dùng Phân Loại không gian đi!'

Từ những gì cậu nhìn thấy, thì đó là cơ hội duy nhất để kiếm sĩ ác ma kia có để trốn thoát.

Nhưng mà, là một người fan hâm mộ, Syclus biết rằng Tạp Chủng không bao giờ dùng Phân Loại của mình ở Mộng Cảnh, như thể là nó không xứng. Tạp Chủng chỉ dựa vào kiếm, kĩ năng, và chỉ vậy mà thôi.

'Quá cao thượng...'

Và lần này người chiến binh bí ẩn kia cũng từ chối đi ngược lại những quy tắc cao quý, không thể vi phạm của mình. Thay vì kích hoạt Kĩ Năng, hắn đơn giản lao về phía kẻ địch, không nghi ngờ, không sợ hãi.

Rồi, một việc kì lạ xảy ra. Thanh odachi nổi tiếng kia đột nhiên biến thành một dòng kim loại lỏng hắc ám không thể xuyên phá và chảy vào tay hắn, nhanh chóng biến thành một cái khiên tròn. Với cái khiên đó, Tạp Chủng đón đỡ một ngọn giáo phóng đến gần, rồi vặn cơ thể, né một cơn mưa những lưỡi kiếm gió sắc như dao cạo, và lặn xuống dưới một dòng lửa thiêu đốt mà một trong những người Thức Tỉnh vừa thổi ra khỏi miệng cô ta.

...Kì diệu là, hắn xuất hiện ở bên kia không hề trầy xước, như một con quái vật địa ngục mà không thể bị đốt với cả ngọn lửa địa ngục. Bộ giáp đen phản chiếu ngọn lửa đỏ thắm, bằng cách nào đó trông đáng sợ hơn nữa.

Trong giây kế tiếp, găng tay gai của Tạp Chủng đã đến mặt của một kẻ mai phục.

Như thể gã tội nghiệp kia bị ngọn núi đấm vào mặt. Đầu lâu hắn biến dạng, rồi nổ tung, cơ thể không sinh lực gập lại trong lúc bay sang một bên và biến thành một cơn mưa tia sáng.

Chuyện xảy ra tiếp theo chỉ có thể diễn tả là thuần túy tàn sát.

Dáng người đen kia lao vào những kẻ mai phục, dùng cả nắm đấm găng tay và cái khiên tròn để gieo rắc thảm họa trong hàng ngũ bọn họ. Tạp Chủng di chuyển với tốc độ khủng khiếp và sự khôn ngoan quỷ quyệt, dùng cơ thể kẻ địch để chặn và ngăn những đòn tấn công từ đồng đội chúng. Syclus không chắc, nhưng cậu cho rằng đã thấy vài người trong số họ chết từ đòn tấn công của phe mình.

Những người còn lại thì chết bởi bản thân đồ tể ác ma. Mỗi động tác Tạp Chủng làm ra là chính xác, toan tính, và chết chóc...nhưng cũng dã man và hoàn toàn tàn nhẫn. Hắn khiêu vũ giữa kẻ địch như một tử thần, giết hết người này đến người khá mà không hề có dấu hiệu cho thấy hắn biết từ bi hay chần chừ là gì. Máu, tiếng hét, và ánh sáng lóe lên tràn ngập khoảng trống này trong vòng vài phút.

Và khi mọi thứ kết thúc, bóng người đen đơn độc đứng trong giữa những cái xác, đẫm máu từ đầu đến chân. Một giây sau đó, số máu đó cũng biến thành tia sáng, được ánh sáng đó bao bọc, Tạp Chủng bước về phía trước, bộ giáp đen trở lại như ban đầu.

Syclus im lặng vài giây, rồi khàn khàn nói:

"Này, Dimi...Tạp Chủng vừa mới...tự mình tàn sát mười hai người Thức Tỉnh?"

Người lớn tuổi hơn kia hắng giọng.

"Đó, ờ...cậu biết gì không, tôi có lẽ nên suy nghĩ lại về cá cược của mình. Thật ra thì tiền của tôi đặt vào người này."

Đồng nghiệp ông ta chớp mắt vài cái. Sau đó, hắn liếc nhìn bình luận và nặn ra một nụ cười.

"...Nhưng mà anh ta có còn là người không vậy?"

Cùng lúc đó, Sunny đang sắp sửa ngã lăn ra mặt đất.

'Argh! Cái gì cũng đau! Cái quái gì, sao cái chiến đấu sinh tồn ngu ngốc này căng thẳng đến vậy?! Mình suýt bẩn cả quần!'

Trận chiến đó...địa ngục ạ, quá nguy hiểm. Cậu chỉ vừa đủ sức sống sót, và đã chỉ có thể chiến thắng nhờ mười hai người Thức tỉnh kia rõ ràng không phải là một tổ đội thật sự. Họ đủ kinh nghiệm để phối hợp những đòn tấn công vật chất, nhưng mà khi đủ loại Kĩ Năng Phân Loại độc nhất vào cuộc, thì mọi sự ăn ý nhanh chóng biến thành hỗn loạn thuần túy.

Cậu đã dùng sự bối rối đó để nhanh chóng loại bỏ những đối thủ nguy hiểm nhất, rồi bằng cách nào đó dọn dẹp đám còn lại. Áo Choàng Địa Ngục vẫn đã phải chịu vài cú đánh đau...bộ giáp vẫn thủ, nhưng mà cơ thể bên dưới thì bầm dập và tàn tạ.

'Những phần thưởng chết tiệt kia có đáng hay không chứ? Chết tiệt, tốt hơn hết là nên đáng!'

Đè nén tiếng rên rỉ đau đớn, cậu khiến Rắn Linh Hồn biến trở lại thành thanh odachi, và đi ra khỏi khoảng trống.

'Chỉ năm trăm...bốn trăm tám mươi tám người còn lại. Hôm nay sẽ là ngày dài mà...'