Chương 578: Vật Chứa Hoàn Hảo
'Ừ thì...tuyệt vời con mẹ nó chưa kìa!'
Khóe miệng Sunny giật giật. Phần tệ nhất là cậu còn không thể chối bỏ lý lẽ của Pierce...vì kết luận của bản thân cậu cũng tương tự.
Đương nhiên, Mordret hoàn toàn có khả năng khiến một trong những vật chứa Lạc của hắn đi đến Thánh Địa - hoặc là một Thành Thị hẻo lánh khác, nếu cần - và cướp một cơ thể khác ở đó. Nhưng tại sao hắn lại phải dùng một lựa chọn kém hơn hẳn khi có một đối tượng hoàn hảo ngay đây, như trái cây chín muồi đợi hắn hái?
Có lẽ đó là nguyên nhân hắn đã không cố tìm Sunny trong những tuần qua. Mordret có lẽ muốn để dành cậu cho sau cùng.
...Nhờ Cassie, Sunny đã có khái niệm chung chung về Phân Loại của cả Welthe và Pierce. Bậc Thầy đáng sợ có vẻ như sở hữu những năng lực mà khiến ông ta có sự kháng cự cao, nếu không phải hoàn toàn miễn kháng, nhiều hình thức tấn công, còn người thân thiện hơn kia thì chuyên chú vào việc cường hóa khả năng chiến đấu của mình và làm tê liệt đối thủ.
Nhận ra chỉ có Welthe là mang cái bùa đe kì lạ kia, cậu đoán rằng nó có pháp thuật bảo vệ cô khỏi Kĩ Năng của Mordret, còn Pierce thì có khả năng chống lại việc chiếm hữu chỉ nhờ sức mạnh Phân Loại của ông ta.
Cassie cũng không thể bị chiếm lấy, vì cô bị mù. Người ta phải nhìn vào phản chiếu mới có thể bị ám vào, nên cô an toàn.
Chỉ còn Sunny...
Nhưng hơn thế nữa, Mordret đã âm thầm quan sát cậu nhiều tháng, và biết rõ không kém bất cứ ai về khả năng thật sự của cậu, cũng như cách cậu nói năng, cư xử, và hành động. Bạn cậu là ai và kẻ địch là ai. Mordret biết mọi thứ hắn cần biết để giả dạng cậu hoàn hảo, cũng như biết hắn sẽ chiếm được những gì bằng cách cướp lấy Phân Loại, Bóng, và Ký Ức của cậu.
Thật sự...Sunny là một vật chứa lý tưởng.
Gần như thể đó vốn là vai trò đã được định sẵn cho cậu ngay từ ban đầu.
'Chết tiệt thật...'
Cậu chần chừ một chút, rồi liếc nhìn Pierce và Welthe, lần này thậm chí còn không phải giả vờ lo lắng.
"Vậy, ờ...kế hoạch là gì?"
Hai Bậc Thầy lưỡng lự một chút. Rồi Welthe nói, giọng nói u ám và chua chát:
"Chúng ta sẽ không cố ra ngoài và bắt con quái vật kia nữa. Đến lúc này...đến lúc này, chúng ta không có đủ nhân lực để bắt hắn. Nhưng mà, hắn cũng không có cách nào để xâm nhập vào nội điện, và vật chứa mà khiến thời gian là đồng minh tốt nhất của hắn cũng đã bị tiêu diệt. Nên chúng ta sẽ chờ. Trong khoảng một tuần, thậm chí ngắn hơn, Thánh Cormasc sẽ trở lại. Lúc đó, Hoàng Tử Mordret sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của một người Vượt Giới Hạn."
Cô rõ ràng là không vui với việc phải lựa chọn biện pháp bị động này, vì theo một cách, đây chẳng khác nào thừa nhận thất bại. Nhưng mà kế hoạch này đúng là có vẻ tốt nhất...ít nhất thì ở bề mặt là vậy.
Họ chỉ phải tự nhốt mình trong nội điện bất khả xâm phạm này và chờ viện binh đến. Chắc chắn là nhiêu đây là trong khả năng của họ.
Sunny nặn ra một nụ cười.
"Đó...là một kế hoạch tốt."
Bậc Thầy Welthe gật đầu, rồi quay sang Cassie:
"Tiểu Thư Cassia...nếu Phân Loại của cô mang đến một tiên tri hữu ích, đừng chần chừ nói với tôi ngay lập tức. Giờ thì làm ơn đi nghỉ ngơi đi, cả hai người. Ăn nếu muốn...chúng ta đều phải giữ sức mạnh."
Cứ như vậy, cuộc đối thoại kết thúc.
Sunny và Cassie đứng lên, cúi chào hai người, rồi quay trở lại sảnh chính. Ở đó, họ hứng chịu những ánh mắt khoog thân thiện từ những người Lạc, lấy hai tô cháo trông ngon lành, và nhận lấy vài bình nước mở đục, và tìm một cặp nệm rơm trống rỗng ở một góc xa xôi.
Ngồi xuống, hai người tập trung vào thức ăn, vui vẻ vì cuối cùng ăn được thứ gì đó không phải kem tổng ợp. Cháo thịt không nhiều, nhưng với họ, nó như là vị của thiên đường.
...Sau một lúc, Cassie khẽ nói trong lúc giả vờ nhai:
"Cậu nghĩ sao?"
Sunny nuốt một muỗng cháo, uống một hớp nước và trả lời trong lúc tiếp tục nhìn chăm chú sàn nhà:
"Đương nhiên là họ đang nói dối. Không đời nào Mordret không có cách tiến vào nội điện. Hắn ta quá mức xảo quyệt để không thể. Tôi biết, và họ cũng biết."
Cái bóng của cậu thì trong lúc đó đang theo dõi người lính gác mà có thể tàng hình, đảm bảo cô ta không nghe lén họ nói chuyện.
Cậu giữ biểu hiện trung lập và ăn thêm một chút, rồi nói thêm mà không nhìn cô gái mù:
"Việc có khả năng cao nhất mà là việc xấu, và rất nhanh chóng xảy ra nữa. Welthe và Pierce sẽ chờ đợi và quan sát một chút, rồi có lẽ sẽ cố dùng chúng ta làm mồi để nhử hắn vào bẫy."
Cassie im lặng vài giây, rồi hỏi:
"Làm sao cậu biết?"
Cậu mỉm cười.
"...Vì là tôi thì tôi sẽ làm vậy."
Sau đó, cả hai tiếp tục ăn, bận rộn với ý nghĩ của bản thân. Vài giây trôi qua trước khi Cassie lại lên tiếng, giọng nói thiếu chắc chắn:
"Vậy thì chúng ta làm gì?"
Sunny tận hưởng mùi vị của tô cháo, nhai nó chậm rãi, rồi bình tĩnh trả lời:
"Hiện tại? Không gì cả. Cũng chờ đợi và quan sát. Nghỉ ngơi và ăn uống, đúng như họ nói. Hồi phục sức ạnh. Rồi...rồi, để xem."
Họ không nói gì nữa sau đó, và sau khi ăn xong, họ cho cơn kiệt sức áp đảo mình. Nằm cạnh nhay trên những cái nệm rơm mỏng, Cassie và Sunny ngủ đi. Chỉ có những cái bóng của cậu là vẫn cảnh giác, bảo vệ chủ nhân của họ trong giấc ngủ.
...Khi hai người họ thức dậy, không trung có múi máu.
Chỉ còn hai mươi mốt chứ không phải hai mươi ba người Lạc còn sống.
Hai người lính gác bên ngoài sảnh đã bị tàn bạo mổ xẻ, mà thậm chí không có ai phát hiện bằng cách nào và từ khi nào. Cơ thể họ vẫn còn ấm, và máu đã nhuộm lấy sàn nhà, tường, và cả trần nhà đỏ thắm, biến hành lang ảm đạm thành một bức tranh ghê rợn.
Ở trung tâm vũng máu, một mảnh gương duy nhất, như thể trêu tức những binh lính còn sống của đại gia tộc Valor. Welthe gầm gừ và phá hủy nó trước khi bất cứ ai có thể tiếp cận nó.
...Có vẻ như Mordret đã chọn không che giấu việc hắn đã tiến vào nội điện.
Thay vì đó, hắn muốn mọi người biết.
Và thấy thứ hắn đã làm.
Và chờ đợi, tự hỏi...
Hắn sẽ chiếm lấy ai tiếp theo?