Chương 584: Đại Dương Hắc Ám
Welthe đông cứng...nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Rồi, cô ta ném Cassie sang một bên và lao về phía cửa, biến thành một bóng mờ và biến mất dạng. Sunny cũng bị đẩy đi, lăn trên sàn và suýt đâm vào một cái khung gương trống rỗng ở trên tường. Đến lúc cậu lấy lại thăng bằng thì cô ta đã biến mất.
Pierce gầm lên, rồi ném một ánh mắt đầy sát ý về phía cậu và hét lên:
"Giết chúng!
Dứt lời, hắn ta cũng lao ra khỏi căn phòng, hủy đi đa số những Tiếng Vang để mang chúng theo mình.
...Đám ngu ngốc vẫn còn hi vọng có thể cứu được binh lính của mình.
Hay ít nhất là phục thù cho họ.
Sunny cũng không thật sự cảm thấy tức giận với Pierce vì đã ra lệnh cho đám Tiếng Vang giết họ...cậu cũng sẽ làm vậy. Nhưng bây giờ kế hoạch trói buộc Mordret đã thất bại, lựa chọn tốt nhất còn lại là đảm bảo không còn vật chứa nào để hắn chiếm lấy. Đám lính gác thì có thể xem là chết sạch rồi. Nên chỉ còn lại Sunny...
Nhưng mà, Sunny là một kẻ thù dai.
'Nguyền rủa, thằng khốn...'
Chỉ còn lại hai Tiếng Vang trong căn phòng gương. Một đang di chuyển về phía Cassie, đã đẩy thanh kiếm của hắn về phía trước. Còn lại thì đang đứng trên Sunny, cái rìu chiến nặng nề giơ lên.
Sunny lườm Tiếng Vang, không hề thấy vui.
Trong giây kế tiếp, một con rắn tăm tối xuất hiện từ những cái bóng đằng sau sinh vật đó, quấn lấy cơ thể dài và hùng mạnh của nó quanh thứ hình nộm chết chóc kia. Rồi, đầu nó bắn về phía trước, cái mồm mở ra một độ to ghê rợn. Những cái răng nanh sắc bén cắn vào hai bên mặt Tiếng Vang, dễ dàng phá nát đầu nó.
Cùng lúc, Cassie lên một gối và làm chệch hướng thanh kiếm của kẻ dịch với một con dao găm dài. Một thanh rapier mảnh khảnh xuất hiện từ đằng sau cô, đâm xuyên cổ thứ kia và xuất hiện ở phía còn lại trong một làn máu.
Cả hai Tiếng Vang ngã xuống sàn, tiêu tan thành những tia sáng. Từ đầu đến đuôi, chúng không phát ra âm thanh nào cả.
Sunny lao về phía Cassie và cúi người xuống, cố đánh giá mức nghiêm trọng của vết thương của cô. Giọng nói cậu căng thẳng và lo lắng:
"Cô ổn chứ?"
Có máu chảy xuống từ cái cổ tinh xảo, nhưng vết cắt có vẻ nông và không hề nguy hiểm. Một cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc tỏa ra khắp lồng ngực.
Cô gái mù gật đầu.
"Mình ổn! Đi đi! Sẽ không có một cơ hội khác!"
Cậu chần chừ một giây, rồi đứng dậy mà không nói lời nào, và bước vào bóng tối.
Cassie nói đúng. Sẽ không có cơ hội nào khác...họ đang đối mắt hai mối đe dọa tương đương - một là một cặp hiệp sĩ Vượt Bậc, và còn lại là một thứ quỷ dữ đáng nguyền rủa, bản thân Mordret.
Sunny phải đảm bảo cả ba người bọn chúng đều chết vào ngày hôm nay.
Ừ thì...hai người. Cậu không biết cách tiêu diệt con quỷ gương kia, nên phải chấp nhận chỉ có thể khiến Mordret mất đi vật chứa.
Trước đó, Sunny đã để một cái bóng ở đỉnh cầu thang, và ra lệnh cho nó ẩn nấp. Bây giờ, cậu xuất hiện từ nó, và bản thân cậu cũng biến thành một cái bóng - vừa kịp lúc nhìn thấy Welthe và Pierce vượt ngang qua mình.
'...Nhanh.'
Đa phần Đền Thờ Đêm đã chìm trong bóng tối vì không còn ai còn sống để trông nom những ngọn lửa. Lao qua nó, cậu theo sau hai Bậc Thầy và đến được cánh cửa của cứ điểm của lực lượng Valor gần như cùng lúc với họ.
Welthe đơn giản đâm xuyên qua cửa, biến nó thành một đám vỡ vụn.
Thứ họ nhìn thấy bên trong...
Là một cảnh tàn sát đẫm máu.
Trại lính của những người Lạc không còn có thể nhận ra. Trước đó, nó sạch sẽ và trật tự, hơi ảm đạm, nhưng trông như một nơi có người sống tốt.
Bây giờ, Sunny chỉ có thể thấy máu.
Sàn nhà trơn trợt với máu, và tường cũng vậy. Ngay cả trần nhà cũng nhuộm đỏ. Cả sảnh là một hồ máu rộng lớn, ghê tởm, với những tay chân bị cắt đứt, cơ thể tan nát vung vãi khắp nơi, vài cái xác quá biến dạng đến mức khó nhận ra họ từng là con người.
Cảnh tượng đó ghê tởm và buồn nôn.
...Và ở trong tâm lò mổ độc ác đó, một người đang ngồi xếp bằng, một nụ cười vô tư trên môi cô ta.
Nữ lính gác xinh đẹp kia cũng trông khác.
Diện mạo vẫn vậy, nhưng mà mọi thứ khác - cử chỉ, ánh mắt, hiện diện - đều đã thay đổi. Nó thả lõng và thân thiện, gần như là lịch sự. Cô ta trông...y hệt như giọng nói của Mordret, lúc hắn nói chuyện với Sunny ở vực thẳm không ánh sáng của Bầu Trời Bên Dưới.
Sự chênh lệch giữa vẻ ngoài dễ chịu và cảnh tượng đẫm máu thật sự ghê rợn, kì lạ, và khiến người ta thật sự bất an.
Khi hai Bậc Thầy xuất hiện ở sảnh, tám Tiếng Vang dệt ra từ những tia sáng quanh họ, nụ cười của Mordret rộng hơn.
Hắn lơ đãng ném một con dao được cắt từ đá trắng không tì vết lên không, rồi bắt lấy nó, và bằng cách nào đó khiến nó biến mất không để lại dấu vết.
"...A. Ngài Pierce, Phu Nhân Welthe. Hai người đến rồi."
Rồi, hắn ta di chuyển ánh mắt và nhìn thẳng về phía Sunny, người đang núp trong bóng tối gần cửa.
"...Và cậu nữa, Sunless! Thật sự hân hạnh được mặt đối mặt gặp cậu. Ừ thì...chắc là chúng ta đã gặp vài ngày trước. Dù vậy, vẫn là một dịp. Tôi chờ đợi từ rất, rất lâu rồi."
Hắn nhìn Welthe và Pierce, nụ cười vẫn vậy, nhưng ánh mắt thì trở nên lạnh lẽo và đáng sợ, như thể có một đại dương tăm tối với độ sâu không tưởng che giấu bên dưới bề mặt đó, độ sâu chứa đầy những thứ kinh dị, khủng khiếp.
"...Nhưng không lâu bằng thời gian tôi chờ để gặp hai người."
Pierce gầm lên, tiến lên một bước:
"Thằng khốn!"
Mordret bật cười, ngửa đầu ra sau.
"Sao? Ngài không thích tác phẩm của tôi? Tôi đã rất cố gắng để làm mấy người ấn tượng!"
Hắn nhếch mép, rồi chậm rãi đứng dậy, nụ cười thân thiện biến mất khỏi gương mặt. Thay vì đó, một biểu hiện hắc ám, lạnh lẽo, phẫn nộ đầy sát ý hiện lên.
"Sáu năm...sáu năm dài mấy người giữ tôi trong cái lăng mộ trống rỗng đó. Hai người và đám còn lại của gia tộc Valor vĩ đại, cao quý, và danh giá."
Nữ lính gác vươn tay ra, triệu hồi một thanh kiếm đơn giản từ không trung.
"Mấy người phá hủy cơ thể tôi, cướp đi quyền thừa kế...thậm chí phá hủy những Phản Chiếu. À, nhưng mà không sao. Tôi có rất nhiều thời gian để nghĩ ra nhiều cách đáp lại sự hào phóng đó. Những thứ mà tôi có kế hoạch cho mấy người...ôi, trời! Khi tôi xong việc với gia tộc Valor, cái từ đó sẽ có thêm một ý nghĩa mới. Ngay cả thần thánh cũng phải ngước lên từ dưới mộ và run rẩy."
Mordret cười, rồi nói bằng phẳng, không dời mắt khỏi Welthe và Pierce.
"...Cậu nghĩ sao Sunless? Cậu và tôi không có vấn đề gì cả...ừ thì. Trừ khi cậu vẫn còn giận về sự lừa gạt nho nhỏ kia. Tôi thật sự không thể trách cậu...nhưng mà hai người này thì sẽ không bao giờ để cậu còn sống mà thoát khỏi nơi này. Chúng ta có nên hợp sức, giải quyết họ, rồi cùng nhau trốn thoát? Ài, có thể tôi đang nói dối, đương nhiên rồi. Có lẽ tôi sẽ lợi dụng cậu lần nữa, rồi giết cô bé tiên tri kia, rồi chiếm lấy cơ thể cậu. Ai biết được..."
Sunny chần chừ một giây, rồi bước ra khỏi bóng, xuất hiện giữa Mordret và hai Bậc Thầy.
Welthe liếc nhìn cậu với chút lo lắng. Pierce nhăn mặt, rồi nghiến răng nói ra:
"Đừng làm gì ngu xuẩn thằng nhóc. Thứ kia thậm chí không phải là con người...ta không biết hắn đã bị làm gì, nhưng hắn từ lâu, rất lâu đã không còn là con người nữa rồi. Hắn ta sẽ cắn nuốt linh hồn ngươi và mặc cái cơ thể đó như một bộ quần áo...và ngay cả vậy, cũng không được gì. Một khi Lãnh Chúa Cormac trở lại, ngay cả chút tàn tích đó của ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt. Chưa phải quá trễ...đứng ở bên chúng ta, và cùng nhau, chúng ta sẽ ngăn lại con ác ma này."
Sunny nhìn ông ta chằm chằm một chút, rồi liếc về phía Mordret.
Cuối cùng, cậu thở dài và đi vài bước, ngừng lại bên cạnh nữ lính gác kia. Thánh và Rắn Linh Hồn xuất hiện từ những cái bóng ở bên trái, phải.
Cùng nhau, bốn người họ - Sunny, Mordret, và hai cái Bóng - đối mặt với hai hiệp sĩ của Valor và tám Tiếng Vang nhân loại.
Sunny cười đểu.
"Ông biết không, tôi cũng là một ác ma đó..."