Chương 750: Nhà
Sunny ngồi ở mái hiện thêm một lúc, không suy nghĩ về gì cụ thể cả.
Cậu tự hỏi về tương lai, và về quá khứ.
Chuyện gì đã xảy ra với Noctis thực? Chuyện gì đã xảy ra với Hope thực? Chuyện gì đã thật sự xảy ra với vương quốc nguyền rủa của cô?
Cậu đã thấy những cái xác của Sevras và Hoàng Tử Mặt Trời trong thế giới Mộng Ảo. Nhưng mà, Solvane đã vẫn còn sống. Con Dao Hắc Diện Thạch và Ngà chưa từng được dùng, cho thấy những sự kiện thực liên quan đến việc giải phóng Hope đã tương tự nhưng vẫn khác xa cách đã diễn ra bên trong Ác Mộng.
Liệu Noctis đã thành công với tham vọng hợp tác với Weaver? Liệu Ác Ma Định Mệnh đã giúp hắn tìm cách phá vỡ xiềng xích trường tồn của Hope mà không phải dùng hai con dao?
Nếu vậy...liệu tên pháp sư, có lẽ, đã sống sót sự nổi loạn điên rồ của hắn?
Cái giá mà hắn đã phải trả là gì?
Đương nhiên, Sunny biết rằng không có câu trả lời cho những câu hỏi này. Cậu chưa từng có thể biết được sự thật. Những sự kiện mà cậu đã sống qua trong Ác Mộng là quá xa xôi, và phủ trong quá nhiều bí ẩn để cậu có thể khám phá nó.
...Trong lúc suy nghĩ về những thứ đó, một dáng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên đường.
Một cô gái tuổi teen với làn da trắng bệch và tóc đen đang đi về nhà từ trường học, trên mặt có biểu hiện u buồn.
Nhìn thấy Sunny, cô đông cứng trong một giây, rồi đột nhiên chạy đến.
Nửa đường đến hiên nhà, Rain nhớ lại bản thân và chậm lại, ngượng ngùng cố che giấu sự kích động của mình.
Cô dừng lại gần Sunny, chần chừ một giây, rồi dùng nắm tay nhỏ bé của mình đánh vào vai cậu.
"Anh...anh ở nơi quái nào vậy? Anh trở lại rồi? Anh đi mất lâu quá đó!"
Sunny dựa ra sau và nhếch mép cười.
"Chào, Rain. Đương nhiên là anh đã trở lại. Em không thấy sao? Còn về việc đã ở đâu...anh chỉ là đi thăm một đền thờ. Rồi, đi trên thuyền một chuyến. Rồi, ghé thăm vài tòa tháp, ở trong nhà hát một lúc, làm bạn với một con ngựa, sống trong một đền thờ khác nữa một thời gian. Cuối cùng, anh ghé thăm một thành phố rất xinh đẹp và làm quen với những người cai trị nó. Tại sao? Em nhớ anh à?"
Rain nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi khịt mũi.
"Em? Ha! Tại sao em lại nhớ anh chứ, thế giới này đâu có thiếu người?!"
Cô bé trở nên im lặng, cúi xuống, rồi ngượng ngùng nói thêm:
"Ừ thì...có lẽ em có nhớ anh...một chút bé tí thôi. Người dạy kèm mới của em là một Thức Tỉnh Giả rất đáng kính trọng, nhưng mà không vui như anh."
Sunny nhìn cô bé vài giây, rồi mỉm cười:
"Một Thức Tỉnh Giả hử? Quả là đáng tiếc. Anh đã là một Bậc Thầy rồi."
Rain đứng hình và sửng sốt nhìn cậu.
"Anh là một Bậc Thầy? Như là...một người Vượt Bậc? Đợi đã...gì cơ?"
Nụ cười của cậu dần biến đểu.
"Quả thật là vậy. Em có biết như vậy có nghĩa là gì không?"
Cô chần chừ.
"Là gì?"
Sunny nghiêng ra trước và nói bằng giọng thân thiện:
"Ừm thì, đương nhiên có nghĩa những buổi học với anh sẽ đắt tiền hơn rất nhiều!"
Cậu cười, rồi trở nên yên lặng, và nói thêm sau khi ngừng lại một chút:
"Ồ, và...anh có lẽ cũng đã hơi nhớ em một chút bé tí..."
...Một dòng sông hắc ám chảy trong một hang động to lớn làm từ đá đen. Sương mù lắng trên mặt nước, làm khẽ đi tiếng chảy của nước và bao phủ mọi thứ trong màu trắng. Một nguồn ánh sáng duy nhất đang đi xuyên qua sương mù, xé ra một con đường xuyên qua nó.
Đó là một con thuyền được cắt từ mã não, với một cái lồng đèn thủy tinh treo ở mũi thuyền. Một ngọn lửa trắng thuần khiết cháy bên trong nó, chống lại nhà tù pha lê đó. Sương mù mở ra trước con thuyền, rồi yên lặng khép lại đằng sau nó.
Một cô gái với mái tóc bạc và làn da ngà đang cuộn người nằm ngủ trên con thuyền. Trong ánh sáng của lồng đèn, gương mặt cô có vẻ tái như xác chết và yếu ớt.
Ở đuôi thuyền có một bộ xương trong vải rách. Hắn ta đang dùng mái chèo, nhìn chăm chú vào sương mù hoặc cô gái trẻ. Bất chấp việc bộ xương không có phổi, không có môi, và không có lưỡi, hắn đang ngâm nga một bài ca.
"Một ngày thần sẽ ngã
Và lời nói dối của họ sẽ bày ra
Kẻ ngủ sẽ thức tỉnh
Để cắn nuốt con mình
Ôi, và chúng ta
Những thứ bị lãng quên
Rồi sẽ được nhớ đến
Và nuốt chửng thế giới
Ôi, chúng ta sẽ mơ
Cơn ác mộng
Của vị Thần Lãng Quên..."
Lúc hắn hát, cô gái cựa quậy, rồi chậm rãi mở mắt. Bộ xương trở nên yên lặng, nhìn sang cô, rồi nói:
"Chào buổi sáng, sinh vật. Cô ngủ ngon chứ?"
Cô ngồi dậy và không trả lời, nhìn chăm chú bộ xương với đôi mắt xám mệt mỏi.
Tên lái thuyền chờ một chút, nhún vai.
"Cô thấy ổn chứ? Cô...cô mấy tuần nay đã không nói gì nhiều, sinh vật. Tâm trí cô rốt cuộc đã chịu không nổi rồi sao?"
Cô gái giữ im lặng, khiến bộ xương khó chịu. Hắn lắc đầu.
"Hử...có gì đó khác về cô ngày hôm nay. Cái bóng của cô...nó có vẻ như đã trở nên sâu đậm hơn? Đúng là thú vị!"
Không có câu trả lơi.
Họ tiếp tục đi thuyề trong sự im lặng một lúc. Chậm rãi, sương mù rút lui, để lộ một bờ đen. Bộ xương thay đổi hướng đi của thuyền và để nó trôi đến khi đáy thuyền chạm vào đá.
Đến đó, hắn buông ra mái chèo và thở dài.
"Đây rồi, sinh vật. Ta chỉ đi xa đến đây thôi."
Cô gái bất động một lúc, rồi đứng dậy và chạm vào ngọn đèn, để lửa trắng đi từ nó vào lòng bàn tay cô. Sau đó, cô nhảy lên bờ, hơi loạng choạng, và chậm rãi đứng thẳng người, nhìn vào bóng tối.
Cuối cùng, cô lên tiếng:
"Chúng ta cách nơi đó gần chưa?"
Bộ xương nhún vai.
"Đủ gần, ta cá vậy. Ờ...tiện thể, xin lỗi đã nói dối. Nhưng mà không trách ta được, cô chỉ có thể trách bản thân thôi, sinh vật à! Ai lại đủ ngu ngốc để tin có người có thể vượt qua Địa Ngục? Nơi này không phải để những kẻ như chúng ta có thể vượt qua. Đến gần biên giới bên trong của nó như này đã là một phép mầu rồi."
Hắn chần chừ một lát, rồi nói thêm:
"Cô chắc là muốn đi tiếp? Sinh vật, có những định mệnh tồi tệ hơn cả cái chết đó. Tin ta đi...ta nên biết."
Cô gái nhìn hắn, rồi hỏi:
"Còn ông? Ông sẽ làm gì?"
Bộ xương cười.
"Ta? Ồ, ta không biết. Bây giờ đã thoát khỏi cái cây chết tiệt đó, không còn quá nhiều thời gian để ta tồn tại. Có lẽ ta sẽ cố tìm tàn tích của Cõi Bóng Tối, để có một cái chết đàng hoàng. Có lẽ ta sẽ chỉ quay lại để trêu chọc Azarax một lúc, một lần cuối. Tên đó thật sự rất khó ưa, cô biết đó. Ở cùng hắn thời gian vô tận là trừng phạt ghê gớm nhất cả! Một lời khuyên...chọn những đồng đội trường tồn của mình cẩn thận, sinh vật."
Cô gái chần chừ vài giây, rồi gật đầu và đi vào bóng tối. Bước đi của cô đều đặn.
Rồi, không quay đầu lại, cô nói:
"Cảm ơn, Eurys. Tạm biệt."
Bộ xương nhìn cô rời khỏi, rồi thở dài.
"Đúng là một sinh vật ngu ngốc...dù vậy, ta chúc cô ta may mắn. Mặc dù không biết cô ta tìm kiếm gì, ta hi vọng cô ta tìm được nó."
Trong lúc cô gái đi xa hơn, ánh sáng từ ngọn lửa của cô trở nên xa xăm và tối đi. Bóng tối bao vây lấy bộ xương, và sương mù trắng chậm rãi trôi về phía hắn, như thể muốn nuốt lấy hắn.
Eurys nhìn sương mù kéo đến gần, rồi lại thở dài.
"...Ít nhất cô ta không ngu ngốc bằng mình."
Rồi, trong lúc sương mù trắng nuốt lấy hắn, giọng nói hắn đột nhiên trở nên im lặng.
Nhanh chóng, hắc ám không thể xuyên thủng lại ngự trì trên dòng sông lạnh lẽo.
...Và ở phía xa, một tia sáng cô độc tiếp tục leo lên cao hơn, không lâu sau đó đã biến mất khỏi tầm mắt.
[Hết cuốn bốn: Kẻ Phá Xích.]