Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 755:



Chương 755: Thang Obel

Thái độ vô tư của Bậc Thầy Jet là hoàn toàn tương phản với trọng lượng của lời nói của cô. Sunny đứng hình vài giây, rồi chậm chạp đặt ly cà phê xuống bàn. Khi lên tiếng, giọng nói của câu nghe hơi khô khàn:

"Gì cơ?"

Cô thở dài, rồi nhìn quanh căng tin. Nó hơi khó tin, thảo luận một thứ mà liên quan đến tính mạng của cả trăm triệu người ở nơi an toàn và yên bình này.

Vài giáo viên đang thoải mái dùng bữa, và có vài nhân viên đang làm việc của họ. Không ai trong đó biết về thảm họa đang đến gần. Sự tương phản này cũng khiến cậu rùng mình.

Kẻ Gặt Hồn thì có vẻ không bận tâm.

"Tôi đã từng nói với cậu về Thang Obel phải không? Nó là một hệ thống công nghệ ma pháp rất phức tạp mà chính phủ dùng để dự đoán sự xuất hiện của Cổng trên thế giới. Ừ thì...tôi đã không hoàn toàn thật thà khi nói rằng một chút bảo trì và hiệu chỉnh là đủ để khắc phục mọi vấn đề mà nó đang có gần đây. Sự thật là, vấn đề mà chúng ta có với những thông tin nó đưa ra là không hề nhỏ nhặt như tôi đã nói. Chúng chỉ là một dấu hiệu của vấn đề lớn hơn nhiều."

Mắt Sunny khẽ mở to.

"Kurt...Đao Bóng Tối Kurt. Hắn đã nói gì đó về Thang Obel. Đó là nguyên nhân hắn từ bỏ và trở nên điên rồ...ít nhất là một trong những nguyên nhân."

Bậc Thầy Jet gật đầu, một biểu hiện căm ghét nhàn nhạt hiện lên mặt cô.

"Đúng. Nhưng mà, Kurt đã bị tan vỡ và yếu ớt. Hắn ta thật sự đã làm quá vấn đề."

Khóe miệng Sunny giật giật.

"Tôi sẽ không gọi việc mất cả một lục địa là việc nhỏ."

Cô nhún vai.

"Tôi cũng sẽ không. Nhưng mà nó cũng không phải là tận thế."

Kẻ Gặt Hồn bình tĩnh uống một ngụm cà phê.

"Lúc chúng ta mất Bắc Mĩ, một thứ tương tự đã xảy ra. Thang Obel như bị mất điều chỉnh, khiến phạm vi phát hiện trở nên kém đáng tin cậy. Đến cuối cùng, một Cổng Cấp Độ Năm xuất hiện, và sau đó, mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng mà vài năm trước, chính phủ đã phát hiện những sự bất thường lại xuất hiện trong những kết quả của hệ thống. Sau khi tìm hiểu những sự bất thường đó một thời gian, chúng ta đã đi đến kết luận có gì đó to lớn lại sắp sửa xảy ra."

Cô trề môi.

"Lần này, sẽ khác. Thay vì một Cổng khổng lồ, sẽ có một...một chuỗi phản ứng, đại loại là vậy. Hàng trăm những Cổng nhỏ hơn sẽ mở ra khá liên tiếp, cho phép vô số Sinh Vật Ác Mộng xâm lấn thế giới thực. Và mọi thứ sẽ xảy ra..."

Một giây yên lặng căng thẳng trôi qua trước khi cô nói hết câu:

"...ở Nam Cực."

Sunny cảm thấy miệng khô khan.

"Nhưng cô...cô vừa nói Nam Cực là lục địa đông dân thứ hai của Trái Đất."

Bậc Thầy Jet gật đầu.

"Đúng. Có khoảng chín trăm triệu người sống ở đó."

Cậu bất động một lúc, rồi nhìn đi.

"...Cô cũng nói là cơ sở hạ tầng toàn cầu chia cách từng ngăn là yếu ớt trước thảm họa bao trùm. Và Nam Cực là một trọng điểm hậu cần giữa bốn lục địa và Nam Mĩ, nơi mà đa số thức ăn của chúng ta được sản xuất."

Kẻ Gặt Hồn mỉm cười.

"Đúng vậy. Nhưng mà, không tệ như cậu có thể đang nghĩ. Mỗi siêu đô thị đều sở hữu một hệ thống nông nghiệp thủy canh khỏe mạnh, và có khả năng tự duy trì, đến mức độ lớn. Chúng ta đã học bài học đó. Đúng, mất liên kết với Nam Mĩ sẽ là một đòn đau, nhưng mà nhân loại sẽ sống sót. Đương nhiên là sẽ có thay đổi lớn...tôi nghĩ cậu đã đoán được đó như thế nào. Nhiều người sẽ bị đẩy ra ngoại ô. Có lẽ sẽ có ba mươi phần trăm dân số sống ở đó thay vì hai mươi. Có lẽ nhiều hơn nữa."

Sunny vẫn không thể bỏ qua sự khó chịu của mình.

"Vậy còn hàng triệu người sống ở Nam Cực? Chính phủ đang làm gì? Mọi người không thể ném đủ binh lính và người Thức Tỉnh đến đó để kiểm soát chuỗi phản ứng kia?"

Cô chần chừ vài giây, rồi thở dài đăm chiêu.

"...Chắc rồi. Nếu huy động toàn bộ lực lượng - và ý tôi là toàn bộ - và khiến những Đại Gia Tộc hoàn toàn ủng hộ chiến dịch, thì chúng ta có thể sẽ giữ nổi Nam Cực. Nhưng mà, nó không đơn giản vậy. Mọi thứ đều có cái giá, Sunny. Có ba lục địa khác mà chúng ta phải bảo vệ, và cử quá nhiều người Thức Tỉnh đến máy xay thịt kia sẽ để lại chúng không có ai bảo vệ. Dù sao thì, việc hàng trăm Cổng sẽ mở ra ở Nam Cực không có nghĩa là chúng sẽ ngừng xuất hiện ở mọi nơi khác. Dồn hết tài nguyên vào bảo vệ một góc, sẽ khiến toàn bộ thất thủ. Kể cả nếu như chuyện đó không xảy ra ngay lập tức, thì về lâu dài, nhân loại sẽ ngừng tồn tại trên Trái Đất."

Bậc Thầy Jet xoa mặt, rồi mỉm cười.

"Nhưng mà đó không có nghĩa là chúng tôi sẽ ngồi không. Thật ra thì chính phủ đã chuẩn bị một chiến dịch khổng lồ trong hai năm qua. Chỉ là...tình hình đã thay đổi nhanh hơn quá nhiều so với bất cứ ai có thể đoán trước. Thời gian biể đã bị đẩy nhanh vài năm, tối thiểu. Những chuẩn bị hiện tại là hoàn toàn không đủ."

Cô im lặng, rồi nói thêm bằng giọng trung lập:

"Chúng tôi cho rằng sẽ có nhiều hơn hẳn thời gian để chuẩn bị mọi thứ. Nhưng không có, không còn nữa. Nên....sẽ là một đống lộn xộn chết tiệt ở quy mô hùng vĩ."

Sunny cau mày, không hoàn toàn chắc như đó có nghĩa là gì. Cậu chỉ vừa đủ có thể chấp nhận việc mất một trong bốn lục địa là cái giá có thể chấp nhận để giữ ba cái còn lại nguyên vẹn. Dù sao thì nhân loại đã mất Bắc Mĩ, và đã kiên trì bất chấp sự mất mác nó. Có thể tranh cãi nó đã trở nên mạnh mẽ hơn sau sự việc đó.

Nhưng nếu chính phủ sẵn sàng để Sinh Vật Ác Mộng chinh phục Nam Cực, thì chiến dịch mà họ có kế hoạch là gì được chứ?

"...Chính xác thì chính phủ định làm gì?"

Bậc Thầy Jet quay trở lại tấm bản đồ của Trái Đất, lưỡng lự vài giây, rồi chỉ về một quần đảo to ở phía nam.

"Ừ thì, còn gì nữa? Chúng ta sẽ di tán chín trăm triệu người từ lục địa sẽ chết trong lúc bầy Sinh Vật Ác Mộng bất tận đuổi theo. Hoặc là...tối thiểu là cố gắng làm vậy. Nói thật, tôi nghĩ đa số người cố gắng có lẽ sẽ chết..."