Chương 772: Đông Du Ký
Một lúc sau, tổ đội năm người cuối cùng đã thấy họ một mình. Những Người Giữ Lửa vẫn ở quanh, nhưng quyết định cho những người chỉ huy của họ chút riêng tư rất cần. Kết quả là, chỉ cón Nephis, Sunny, Cassie, Effie và Kai trong căn phòng bệnh viện rộng rãi.
Ngôi Sao Thay Đổi đứng cạnh cửa sở, nhìn khung cảnh yên bình của Học Viện với biểu hiện cứng đơ, kì lạ. Cô có vẻ như đã thụt lùi trở lại thành bản thân cũ, người mà có vấn đề bộc lộ những cảm xúc và tương tác với người khác. Vì lý do gì đó, khó có thể hiểu cô đang suy nghĩ gì.
Những người khác cho cô chút không gian. Bất chấp việc Nephis đang đứng ngay trước họ, vẫn không dễ để chấp nhận việc cô đã thật sự, đã quay lại. Họ vẫn chật vật để làm quen với thực tế mới này, nhưng mà một làn sóng ấm áp nhẹ nhõm và vui vẻ chậm rãi dâng lên trong tim họ.
Sunny cũng không khác. Chỉ là sự vui vẻ của cậu hơi bị che đi bởi cảm giác tương phản của sự bất an và dè chừng.
Cuối cùng, Nephis thở dài và quay người. Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt cô.
"Mọi...mọi người đều đã là Bậc Thầy. Tôi không ngờ đến."
Effie, người thoải mái ngồi trên cái ghế êm ái với chân duỗi ra, cười to.
"Cô còn dám nói!"
Nephis nhìn bốn người họ, rồi chậm rãi thở dài.
"Tôi thậm chí còn không biết nếu mọi người đều đã sống sót. Tôi...tôi hi vọng, đương nhiên. Nên tôi rất mừng khi thấy mọi người đã sống. Và đã giúp lẫn nhau."
Một vẻ mặt xa xăm hiện lên trên Kai. Hắn giữ im lặng một lúc, nhớ lại những sự kiện của Ác Mộng Thứ Hai, rồi nhẹ nhàng nói:
"Đúng, chúng tôi đều đã dựa vào nhau trong khoảnh khắc tăm tối nhất. Nhưng cô...cô đã hoàn toàn một mình, ngay từ lúc đó. Tiểu Thư Nephis, xin tha lỗi cho tôi...nhưng làm sao cô sống sót được?"
Nephis mỉm cười và nhìn đi.
"...Tôi cũng không hẳn là hoàn toàn cô độc."
Rồi, cô đi về phía giường bệnh viện và ngồi xuống, đối mặt họ.
"Không có quá nhiều để kể, thật sự. Khủng Bố Đỏ Thắm đã ở trạng thái thương tổn nhất khi tôi lên đến đỉnh Tòa Tháp. Không còn bị kiềm chế bởi biển hắc ám, cô ta đã hấp thụ vô số linh hồn và ở giữa quá trình tiến hóa gian nan. Với sự giúp đỡ của Mảnh Vỡ Hoàng Hôn, tôi đã có thể chém hạ cô ta."
Giải thích đơn giản đó không thật sự nói đủ công lý cho thành tựu phi thường của việc giết một Khủng Bố Ngã, nhưng Neph có vẻ miễn cưỡng không muốn ở quá lâu trong phần đó của câu chuyện. Cô cũng quyết định bỏ qua trận chiến với Sunny. Thay vì đó, cô nhìn cửa sổ và tiếp tục:
"Nhưng mà, sau khi cô ta chết, Tòa Tháp trở nên bất ổn. Cổng Dịch Chuyển sụp đổ, và bản thân tòa tháp cũng sớm theo sau. Tôi chỉ vừa kịp thoát khỏi. Mặt trời nhân tạo của Vùng Đất Lãng Quên cũng bị dập tắt, nhấn chìm nơi đó trong hắc ám hoàn toàn. Bản thân mê cung cũng đã biến mất, san hô đỏ biến thành xám và dần tan nát thành bụi. Không có biển, mặt trời, và đa số Sinh Vật Ác Mộng đã bị giết sạch, nó trở thành một nơi hoang vắng và không ánh sáng."
Cô thở dài.
"Tôi đã quay trở lại Thành Phố Hắc Ám và ở đó một thời gian, săn những con quái vật còn sót lại và chuẩn bị cho một chuyến đi dài. Với sự giúp đỡ của Mảnh Vỡ Hoàng Hôn và Mặt Trời Vô Danh, nhiều Sinh Vật Ác Mộng mạnh mẽ đã chết dưới kiếm tôi. Trong một lúc, tôi còn nghĩ đến việc thử vượt qua Dãy Núi Rỗng, nhưng cuối cùng phải từ bỏ ý tưởng đó. Không có gì chờ đợi ở đó ngoài cái chết. Nên, tôi phải chọn hướng khác."
Nephis ngưng một giây, rồi tiếp tục với giọng đều đặn:
"Tôi biết dãy núi chết chóc đó vươn ra xa hơn Ravenheart ở phía tây. Nên không có lối đi ở đó. Đi về phía bắc có nghĩa đi xa hơn khỏi Thành Thị nhân loại. Nên, chỉ còn phía đông. Có cơ hội Dãy Núi Rỗng ở đó không cao và không thể vượt qua bằng ở những nơi khác, hay thậm chí là kết thúc ở đâu đó trong vùng chưa được khám phá. Đó chỉ là một cơ hội, nhưng mà đó là toàn bộ tôi có. Nên, tôi đã rời khỏi Thành Phố Hắc Ám và đi ngược lại chuyến đi mà Sunny, Cassie, và tôi đã đi trước kia...đương nhiên là né đi Gò Mộ Tro."
Sunny khẽ cựa quậy, nhớ lại chạm trán với Kẻ Nuốt Hồn. Cậu đã không quên lời hứa quay trở lại và tiêu diệt cái cây chết tiệt đó...dù phải công nhận, cậu không có kế hoạch quay trở lại Vùng Đất Lãng Quên, vào hiện tại. Ngay cả sự thù dai của cậu cũng có giới hạn.
Nhưng mà có lẽ cậu vẫn sẽ có thể trả thù con quỷ độc ác đó một ngày nào đó.
Trong lúc đó, Ngôi Sao Thay Đổi đã tiếp tục:
"Cuối cùng, tôi đến mép của Vùng Đất Lãng Quên và vượt qua sa mạc rộng lớn và khủng khiếp. Nhìn thấy mặt trời và những ngôi sao lần nữa...nó như một sự ban phúc. Nhưng mà sự ban phúc đó đi cùng với một lời nguyền rủa của nó. Sa mạc đã từng là nơi xảy ra một trận chiến vĩ đại, hình như vậy...hoặc có lẽ là vùng đất đó đã bị biến thành sa mạc không sự sống bởi trận chiến đó. Dù sao đi nữa, những tiếng vang của trận chiến giữa những thế lực ngoài sự hiểu biết của chúng ta vẫn còn vương lại nơi đó, khiến nó là một nơi chết chóc vô cùng."
Trong lúc Sunny nhớ lại sa mạc trắng trong giấc mơ của cô, Nephis ngừng lại, rồi tiếp tục với giọng buồn bã:
"Nhưng vào lúc đó, đã quá trễ để có thể quay lại. Dọc theo Dãy Núi Rỗng, tôi đi vào sa mạc và đi xa hơn về phía đông. Không may là, cho dù có đi bao nhiêu người, những đỉnh núi phủ sương vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. Cuối cùng, tôi biết bản thân không thể tiếp tục. Tôi nghĩ...tôi nghĩ sa mạc trắng đó là không thể nào vượt qua. Phần của nó mà tôi chỉ suýt soát sống sót là ở ngoài rìa chiến trường cổ đại kia. Càng vào sâu hơn, thì nó càng trở nên đáng sợ. Bên trong khu vực đó, nơi mà những đợt chạm trán thật sự đã xảy ra, là một Vùng Tử Vong của riêng nó. Tệ hơn nữa, kể cả nếu như có người có thể chống lại những thứ kinh dị sống trong đó, bản thân sa mạc cuối cùng sẽ giết họ. Đơn...đơn giản là không có cách nào để sống sót nơi đó."
Cô nhìn họ, với những tia sáng trắng lóe lên trong mắt.
"Không có đường tiến và không có đường lùi, tôi...tôi trở nên đủ tuyệt vọng để cuối cùng dấn chân vào Dãy Núi Rỗng. Nhưng mà, tôi không có hi vọng để đi qua chúng và đến địa bàn nhân loại ở bên kia. Tôi cũng đã không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của một Cổng Dịch Chuyển trong chuyến đi dài của mình. Nên, tôi làm việc duy nhất có thể nghĩ ra...tôi cố tìm một Hạt Giống Ác Mộng. Rốt cuộc, với chút sự giúp đỡ, tôi tìm thấy một cái ở gần biên giới của cõi hắc ám mà ẩn giấu bên trong dãy núi...và thách thức nó."
Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt Neph.
"Và giờ tôi ở đây. An toàn và lành lặn."
Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói thêm vào:
"Ừ thì...không hoàn toàn. Nhưng ít nhất tôi còn sống."