Chương 789: Chỉ Hướng Về Trước
Nephis nhìn cửa sổ và im lặng một lúc. Gương mặt cô xa xăm và bất động. Sau một lúc, cô khẽ lắc đầu.
"Không...vẫn chưa."
Cassie có vẻ bất ngờ với câu trả lời đó.
"Không? Nhưng mà...tại sao?"
Ngôi Sao Thay Đổi thở dài.
"Những...Người Giữ Lửa. Đó là cách người ta gọi những người Thức Tỉnh đi theo cậu phải không? Họ đều kính trọng mình, phải không?"
Cô gái mù yên lặng gật đầu.
"Đương nhiên! Bọn mình...họ đã chờ đợi sự quay trở lại của cậu kể từ khi thoát khỏi Vùng Đất Lãng Quên. Mặc dù Quân Đội Mộng Giả chỉ là một liên minh vì tiện nghi, những mối quan hệ được rèn đúc giữa những thành viên của nó lại là chân thật. Mối liên kết của họ với cậu cũng là chân thật."
Sunny uống một ngụm cà phê với biểu hiện kì lạ. Còn Neph thì ngập ngừng một giây, rồi nói:
"Nhưng mà họ muốn nhiều hơn chỉ là chào đón mình trở lại. Họ trông đợi mình dẫn dắt họ, như đã làm ở Vùng Đất Lãng Quên. Đúng không?"
Cassie lại gật đầu.
Neph nhìn đi.
"Làm sao mình có thể dẫn dắt họ trong khi bản thân không biết đi về đâu? Mình...mình cần thêm thời gian để giải đáp nhiều thứ trước khi đối mặt họ."
Cô gái mù giữ im lặng một lúc, rồi thở dài.
"Mình...mình hiểu. Mình nghĩ vậy."
...Còn Sunny thì không.
Chắc rồi, trên bề mặt, thì thứ Nephis vừa nói là hoàn toàn hợp lý. Cô không chắc bản thân sẽ làm gì, nên không thể đưa ra dẫn dắt cho tàn tích của Quân Đội Mộng Giả. Cô không thể lần nữa trở thành vị tướng đến khi cô quyết định phương hướng mà binh lính của cô phải đi theo.
Nhưng mà, Sunny lại có vài nghi ngờ về sự chân thành của sự do dự này. Nephis chưa từng là người để sự do dự của bản thân khiến cô chậm lại. Hơn thế nữa, cô đã dùng hai năm ở một mình trong thế giới Mộng Ảo...nếu cậu biết gì về cô, thì cậu biết rằng cô chắc chắn đã dùng một lượng thời gian đáng kể ám ảnh với những kế hoạch về cách tiêu diệt kẻ địch một khi quay trở lại.
Đương nhiên, có rất nhiều thông tin mới mà được đưa ra với Neph sau khi cô trở lại. Đó chắc chắn phải khiến cô thay đổi cách tiếp cận một chút, nhưng đáng lẽ không nên ảnh hưởng đến cốt lõi của nó. Nên, tại sao cô lại chần chừ?
Cô đang chật vật với thứ gì?
Sunny không biết, và không chắc bản thân muốn biết...không phải bây giờ. Dù sao đi nữa, sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết mà thôi.
Nhưng mà có gì đó khác khiến cậu không yên...
Cậu liếc sang Nephis và Cassie rồi nói, giọng nói càu nhàu:
"Hai người không quên gì sao? Đây vẫn là nhà tôi! Chúng ta chỉ đồng ý Nephis sẽ ở đây một tuần. Chẳng phải nên hỏi tôi trước khi quyết định để cô ta lại đây lâu hơn nữa?"
Cậu sẽ không để Ngôi Sao Thay Đổi giở trò như Effie dễ như vậy!
Neph quay sang cậu với biểu hiện không thể đọc nổi. Sau vài giây yên lặng, cô hỏi:
"Sunny, cậu có ngại nếu tôi ở đây vài tuần nữa?"
Cậu ho khan, rồi xấu hổ liếc đi nơi khác.
"Đương nhiên! Chắc rồi, không vấn đề. Rất hân hạnh được tiếp cô, và những thứ kiểu đó. Thấy không? Đâu có khó lắm đúng không?"
Cassie ở lại thêm một lúc để giúp Nephis biết về tình trạng hiện tại của những Người Giữ Lửa và những tân trang mà họ đang làm ở dinh thự Bất Diệt Hỏa, rồi mới rời khỏi. Vận hành một tổ chức Thức Tỉnh đáng chú ý là không dễ dàng, nên cô rất bận rộn.
Sunny và Neph lại chỉ còn một mình.
Cậu chần chừ vài giây, rồi hỏi:
"Cô thật sự không muốn về nhà? Ý tôi là...tôi thật sự chưa từng có một cái, đại khái, trước khi mua căn nhà này. Nhưng nếu tôi có, thì tôi tưởng tượng bản thân sẽ nhớ nó rất nhiều."
Nephis liếc sang cậu, rồi chậm rãi lắc đầu.
"Nơi đó không thật sự là nhà tôi. Chúng tôi di chuyển rất nhiều khi tôi lớn lên. Đôi lúc là vì tình huống tài chính thay đổi, đôi lúc là vì vấn đề an toàn. Dinh thự đó chỉ là nơi cuối cùng trong một chuỗi dài những nơi ở tạm thời."
Cô im lặng vài giây, rồi nói thêm:
"Tôi đoán là những người mà ở quanh tôi đã tạo ra cảm giác của một ngôi nhà. Nhưng mà bây giờ họ đều đã đi cả rồi, cách này hay cách khác. Nên, không có gì để tôi quay về cả."
Sunny thở dài, nhớ đến cuộc đối thoại từng có với Noctis.
"Tôi không thật sự hiểu gia tộc Bất Diệt Hỏa là gì nếu phải nói thật lòng. Và những người đó là ai. Cô đã từng nói cô được nuôi lớn bởi bà phải không?"
Ngôi Sao Thay Đổi gật đầu.
"Bất Diệt Hỏa...chỉ là tôi, bây giờ. Ở đỉnh cao của nó, nó là một trong những gia tộc Truyền Thừa có sức ảnh hưởng nhất. Cậu thậm chí có thể gọi nó là đại gia tộc, mặc dù sự phân biệt đó vẫn chưa được thiết lập vào lúc đó. Ngoài những gia định trực hệ, gia tộc còn bao gồm hàng trăm người khác. Những người chuyện nghiệp mà quản lý tài sản, những thợ thủ công, những binh lính bình thường, những người Thức Tỉnh mà đầu quân vào, những người phụ thuộc của họ...một gia tộc Truyền Thừa là nhiều hơn chỉ vài chiến binh mạnh mẽ. Nó là một...một tổ chức lớn, có thể tự duy trì. Thậm chí có thể gọi là một bộ lạc."
Cô trở nên yên lặng, rồi nói:
"Đương nhiên, gia tộc đã suy tàn sau khi bản thân Bất Diệt Hỏa chết đi, và mẹ tôi biến thành Rỗng. Rồi sau đó bố tôi cũng đi mất. Chỉ còn lại bà tôi chăm sóc tôi. Bà không phải là người Thức Tỉnh...nhưng mà, đừng nghĩ rằng bà ấy vì vậy mà yếu ớt. Trái lại, mặc dù bà tôi là nhân loại bình thường, bà cũng là người mạnh mẽ nhất tôi từng thấy."
Nephis nhìn đi, một vệt cảm xúc hiện lên gương mặt cô.
"Bà là thành viên của Thế Hệ Đầu Tiên. Bà được sinh ra trong thời gian tăm tối nhất của nhân loại, sống sự buông xuống đẫm máu của Ma Pháp và sự co giật cuối cùng của trật tự thế giới cũ. Bà cũng thông thái và tốt bụng. Tôi không thể đòi hỏi một người bảo vệ tốt hơn."
Cô cúi xuống.
"Nhưng mà, bà là không đủ để giữ Gia Tộc Bất Diệt Hỏa không ngã xuống, đặc biệt là không thể khi chúng tôi thấy mình trong tầm nhắm của những đồng đội cũ của bố tôi. Chậm nhưng chắc, chúng tôi mất đi tài sản và địa vị. Vài người làm việc cho chúng tôi tự nguyện rời khỏi, vài người khác bị buộc phải từ bỏ chúng tôi vì những sự khó khăn. Nhiều người ở lại đã chết trong lúc cố bảo vệ tôi. Những người trung thành nhất vẫn còn kiên trì...trong số họ có vài người Thức Tỉnh, và thậm chí một Bậc Thầy. Người chỉ dạy tôi."
Nephis thở dài.
"Nhưng đến cuối cùng, ông ấy cũng đã đi mất. Đến lúc tôi mười sáu tuổi, tất cả còn lại chỉ là vài người phục vụ bình thường mà đã ở với chúng tôi lâu đến mức họ không còn nơi khác để đi. Sau khi bà tôi qua đời và tôi cảm thấy sự kêu gọi của Ma Pháp Ác Mộng, tôi trả họ một phần cấp dưỡng hào phóng từ chút tài chính ít ỏi gia tộc còn lại, và để họ rời khỏi. Phần còn lại thì cậu đã biết."
Ngôi Sao Thay Đổi im lặng một lúc, rồi nói thêm:
"...Tôi nhớ mình đi trong dinh thự trước khi rời khỏi để làm theo Chỉ Lệnh Thứ Ba và đầu hàng bản thân cho cảnh sát. Nó rất kì lạ, nhìn thấy nó hoàn toàn trống rỗng. Bà tôi đã mất. Mẹ tôi ở trong trung tâm điều dưỡng. Những người phục vụ đã đi mất. Chỉ còn tôi, một mình."
Cô nhìn đi. Đột nhiên, một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt cô.
"Không có gì giữ tôi lại. Nên, tôi không hề buồn khi rời khỏi. Chỉ còn lại một hướng cho tôi...về phía trước..."
Sunny yên lặng nhìn cô, một biểu hiện buồn bã giấu sâu trong mắt cậu.
Chỉ hướng về trước...đó là đúng với cả hai người họ, ngay cả bây giờ.
Nhưng mà, liệu có đáng để không có gì giữ lại, nếu đáp lại là không có gì để trân quý?
Quay đi, cậu thở dài.
Cuộc đời không còn đơn giản như vậy nữa...