Chương 793: Ký Ức Về Tương Lai
Effie khôn ngoan lựa chọn khoảnh khắc đó để biến mất và tham gia vào đám đông bên dưới. Sunny nghiến răng vài giây, rồi lắc đầu và đi về phía bàn, ngồi lên một cái ghế dựa sang trọng và thở dài.
Kai thoáng nhìn qua cậu và mỉm cười.
"Effie và Tiểu Thư Nephis đâu rồi?"
Sunny lườm hắn vài giây, rồi nhìn đi.
"Effie đi khiêu vũ. Neph trong phòng vệ sinh. Còn nữa, cậu thôi cái vụ "tiểu thư" đi được không vậy? Hai người đã đi trong Vùng Đất Lãng Quên cùng nhau nhiều tháng, lúc chúng ta trở lại từ Dãy Núi Rỗng. Cô ta cũng trẻ hơn cậu. Nhiêu đó là thừa để thôi trang trọng như vậy rồi, phải không hả?"
Tên cung thủ ho khan.
"Ồ. Ừm thì...mình sẽ cố."
Hắn ta nói không nghe quá thuyết phục, khiến Sunny phải trợn mắt.
"Sao cũng được, chúng ta có gì đây?"
Ở lúc nào đó, một người phục vụ đã tiến vào phòng và đặt một khay đủ loại thức ăn lên bàn...trong lúc cố gắng rất nhiều để không ném những ánh mắt tôn kính về phía những vị khách danh giá ở đây. Biết rằng bản thân sẽ không có cơ hội nếm thử bất cứ thứ gì một khi Effie trở lại, Sunny tận dụng cơ hội này để thử vài món.
Trong lúc cậu nhai một miếng phô mai mà được nhún vào chất lỏng ngọt, sền sệt, màu hổ phách, Sunny vui vẻ mỉm cười và hỏi:
"Wow. Thứ si rô đường đó là gì vậy?"
Cassie quay sang cậu, rồi ngửi không khí.
"Mình...mình nghĩ đó là mật ong."
Sunny chớp mắt vài lần. Cái từ đó nghe quen quen, nhưng cậu thường nghe nó được dùng làm cách gọi thân mật. Ai biết được nó thật ra đến từ thứ ngon lành đến vậy?
"Nhưng mà mật ong là gì vậy?"
Cô gái mù hơi nghiêng đầu, rồi nói với chút ngạc nhiên trong giọng nói:
"Ừ thì, nó là...một dạng chất lỏng mà những côn trùng đặc biệt tạo ra bằng cách tiêu hóa và nôn ra nhị mật hoa. Mình nghĩ vậy."
Sunny đứng hình, hơi tái hơn, và chậm rãi đẩy đĩa phô mai cách xa bản thân.
"...Ra vậy. Ra vậy. Thật tốt vì đã biết."
Nói xong, cậu uống một miệng sâm panh, và cố lén lút xúc miệng.
Sunny chưa từng kén ăn. Cậu thậm chí đã từng duy trì tính mạng bởi thịt mimic sống, nửa thối rữa trong cả tháng.
Nhưng ngay cả cậu cũng có giới hạn!
'Người có tiền chết tiệt...họ sẽ nghĩ ra gì kế tiếp đây?!'
Không lâu sau đó, Nephis trở lại. Cô cư xử như không có gì xảy ra, và mặt cô hoàn toàn yên ổn. Nhưng mà, có một chút mơ hồ trong mắt cô.
Trong lúc cô ngồi xuống, Kai chần chừ một giây, rồi nói:
"Cô có vẻ lo lắng. Có chuyện gì xảy ra...ờ...Nephis?"
Ngôi Sao Thay Đổi không quan tâm đến việc thiếu đi "tiểu thư" và chỉ đơn giản lắc đầu.
"Không có gì cả. Tôi chỉ nghe thấy một cuộc nói chuyện kì lạ trên đường trở lại. Hình như là có một món ăn vặt gì đó trong phòng VIP mà những người phụ nữ đó muốn nếm thử? Kì lạ. Tại sao họ không tự mình gọi nó...ừ thì, có lẽ là nó không có trên thực đơn thông thường?"
Sunny liếc nhìn cái chén mật ông nhỏ với sự kinh tởm và ghét bỏ.
"Nếu muốn họ có thể ăn hết. Tôi không phản đối. Họ có thể thoải mái nuốt trọn nó, tôi không ý kiến gì hết."
Bỏ qua ánh mắt kì lạ từ Kai, Sunny uống một ngụm sâm panh nữa và thư giãn một chút. Dù sao thì đó là mục tiêu của việc đi chơi ngày hôm nay. Sau nhiều ngày làm bao cát cho một Bậc Thầy thiếu tập luyện, cậu xứng đáng chút nghỉ ngơi...
Nhanh chóng, Effie cũng trở lại. Nữ thợ săn gần như tỏa sáng vì vui sướng. Cô nhanh chóng hủy diệt phần thức ăn còn lại, rót cho mình một ly đồ uống, và nhếch mép cười.
"Như này rất vui! Chúng ta nên đi ra ngoài nhiều hơn!"
Sunny và Nephis hoảng hốt nhìn cô, còn Kai thì gật đầu.
"Đúng vậy. Chỉ hơi tiếc là không có nhạc sống..."
Còn Effie thì nhìn quanh với biểu hiện hơi tò mò.
"...Nhưng mà như này cũng kì lạ. Tôi chưa từng tưởng tượng sống như thế này. Ý tôi là, mục tiêu của tôi vốn luôn là trở thành một Bậc Thầy. Nhưng giờ khi đã là, mọi thứ có vẻ không thực."
Cung thủ đăm chiêu mỉm cười.
"Đúng...cuộc đời luôn đầy bất ngờ, phải không? Trước Vùng Đất Lãng Quên, mình đã có một hình ảnh rõ ràng về tương lai của mình. Rồi, trong nhiều năm, mình cố không nghĩ đến tương lai chút nào. Và giờ khi đến được tương lai đó, nó không như mình đã nghĩ. Không dù chỉ một chút."
Cassie khẽ thở dài.
"Mình cũng vậy. Khi nhìn lại bản thân trẻ hơn và nghĩ về những thứ cô ấy đã trông đợi trong tương lai, mình...mình không tin nổi cô bé đó ngây thơ và thiển cận đến mấy. Cô ấy...cảm giác như người lạ vậy."
Vài ánh mắt rơi trên Sunny. Cậu nhướng mày, rồi nói:
"Gì? Đây chính xác là cách tôi tưởng tượng đời mình, nói cho mà biết. Sau khi quay trở lại từ Ác Mộng Đầu Tiên, tôi cho rằng bản thân sẽ sớm là công dân đầy đủ, siêu giàu có, và có nguồn thức ăn ngon lành bất tận. Nên tôi không biết mấy người nói gì cả. Với tôi, mọi thứ đều đã đi đúng theo kế hoạch!"
Effie trợn mắt, rồi liếc sang Nephis.
"Còn cô, công chúa?"
Ngôi Sao Thay Đổi lưỡng lự một giây, rồi nhún vai.
"Tôi cũng chính xác như trông đợi. Đương nhiên, những chi tiết là khác. Nhưng kết quả là vậy. Những Truyền Nhân thật sự không có lựa chọn trong những vấn đề này."
Sunny đột nhiên trở nên tò mò.
"Tôi nghe nói toàn bộ trẻ con của gia tộc Truyền Thừa đều sẽ bị Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm. Không có cơ hội để chúng là bình thường. Có thật không? Nếu vậy, tại sao? Có gì đặc biệt về những người các cô?"
Nephis uống một ngụm sâm panh, suy nghĩ một giây, rồi bình tĩnh nói:
"Không có gì đặc biệt về những Truyền Nhân cả, khi nói về xác suất bị lây nhiễm. Chúng tôi không có khả năng Thức Tỉnh cao hơn, không như nhiều người tin rằng. Chỉ là có vài biện pháp nhất định mà một gia tộc có thể làm để đảm bảo người thừa kế của họ sẽ có thể làm vậy."
Sunny chớp mắt vài lần.
"...Như là gì?"
Neph từ tốn nhìn cậu.
"Thật sự thì đơn giản thôi. Những bố mẹ của một đứa trẻ Truyền Nhân phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ một vị Thánh. Đó là tại sao những tiểu gia tộc luôn tìm kiếm đồng minh với những gia tộc mạnh mẽ hơn. Đứa trẻ được mang đến thế giới Mộng Ảo, rồi được mang trở lại gia tộc. Cách này, hạt giống đã được gieo trong linh hồn họ. Một khi đến tuổi, hạt giống đó rồi sẽ chớm nở, và mang họ đến Ác Mộng Đầu Tiên."
Sunny cau mày, cảm giác có gì đó kì lạ về câu từ của cô.
"Hạt giống? Như là...Hạt Giống Ác Mộng?"
Ngôi Sao Thay Đổi bình tĩnh gật đầu.
"Đương nhiên. Ác Mộng Đầu Tiên không khác những thứ còn lại. Nó cũng được sinh ra từ một Hạt Giống. Chỉ là Hạt Giống này không lớn lên ở thế giới Mộng Ảo. Thay vì vậy, nó lớn lên trong linh hồn một người. Cậu chưa từng nghĩ đến tại sao lại không có Cổng Cấp Độ Một? Ừ thì...đương nhiên là có. Mỗi Khát Khao Giả mà thất bại Ác Mộng Đầu Tiên sẽ trở thành một Cổng thu nhỏ, cho phép một Sinh Vật Ác Mộng duy nhất tiến vào thế giới thức tỉnh. Đó là tại sao xác họ biến thành quái vật."