Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 908: Giao Việc



Chương 908: Giao Việc

Sau một lúc ngừng ngắn, đoàn phương tiện tàn tạ lại bắt đầu di chuyển. Tê Giác lái ở phía trước, theo sau bởi năm phương tiện dân dụng. Hai phương tiện quân đội ở hai cánh, và hai cái nữa bảo vệ đằng sau. Sẽ không thể duy trì đội hình này khi lên cao hơn trên núi, nhưng hiện tại thì con đường là đủ rộng.

Rẽ đi, họ lái khỏi bờ biển, chậm rãi leo lên cao hơn phía rìa núi. Quan sát cả đống màn hình trong buồng chỉ huy của Tê Giác, Sunny cảm thấy biết ơn về việc cậu đã dò xét cả vùng này với những cái bóng từ một tháng trước, trong lúc trên đường đến LO49.

Cậu biết cơ bản về những điểm rẽ trên những con đường núi, hình dạng của dốc núi và những hẻm núi sâu, và nên đi con đường nào. Cậu biết những nơi nguy hiểm nhất, nơi mà có một đợt mai phục lớn có thể chờ đợi họ, và nơi mà có thể dựng trại.

Khu vực này của dãy núi như là một mê cung, với những phương tiện dân dụng theo sau Tê Giác, khả năng di chuyển của nó giảm đi đáng kể. Chỉ có nhiêu đó con đường mà đoàn có thể dùng...may mắn là, Sunny nhớ toàn bộ.

Đương nhiên, rất nhiều thứ có thể đã thay đổi trong một tháng. Trận chiến kinh khủng giữa ba vị Thánh và Titan không rõ đã hủy diệt vài ngọn núi ở xa hơn về phía bắc, và gây ra một cơn động đất mạnh mẽ. Mặc dù chỉ có tiếng vang yếu ớt của trận chiến đó đến được vùng này, nó vẫn đủ để có khả năng thay đổi địa hình.

Sẽ có những đợt sạt lở đá mà chắn những con đường trước đó thông thoáng, có lẽ có những con đường mà đơn giản là đã sụp đổ. Một hai tảng băng có thể vỡ ra và hủy diệt mọi thứ trên đường. Và đương nhiên, có thể có những bầy Sinh Vật Ác Mộng ẩn nấp trong bóng tối.

Cũng có tuyết. Cơn bão tuyết có vẻ trở nên yếu hơn, nhưng mà nó đã phủ lấy cả thế giới. Kết quả là, Tê Giác bị buộc phải hạ xuống mũi hình tam giác để dọn đường cho đoàn phương tiện. Cứ như vậy, cỗ máy chiến tranh kiêu hãnh đã bị giáng cấp xuống thành một cỗ phương tiện dọn tuyết.

Tiến triển là chậm đến tra tấn.

Sunny vừa phải dò đường ở trước và suy nghĩ kĩ về cách quản lý đoàn phương tiện. Cậu muốn cân nhắc thật nhiều những vấn đề trước khi chúng có thể xảy ra, để hi vọng có thể ngăn ngừa chúng. Đã dễ khi chỉ huy một tổ đội nhỏ, nhưng giờ hàng trăm người đang phụ thuộc vào cậu. Sự phức tạp của nhiệm vụ và số lượng bộ phận di chuyển trong nó đang khiến cậu đau cả đầu.

Còn chưa kể đến thử thách làm người ta nản lòng là dẫn đoàn tị nạn thông qua một phần loạn lạc, tận thế của một lục địa mà đang dần bị nuốt chửng bởi làn thủy triều hắc ám không thể trốn thoát.

'...Ít nhất là lần này không có một tòa tháp khổng lồ ha.'

Sunny mỉm cười cay đắng và quay đầu, nhìn chăm chú Beth, người đang nhìn những đường truyền camera bên ngoài với biểu hiện xa vời.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô quay lại nhìn.

"...Gì?"

Sunny nhìn cô vài giây.

"Beth, cô có kinh nghiệm quản lý đúng chứ?"

Cô gái trẻ mơ hồ cau mày.

"Chắc vậy? Tôi từng làm những việc kiểu vậy thay cho Giáo sư. Vận hành một cơ sở nghiên cứu là yêu cầu rất nhiều công việc giấy tờ, biết không hả."

Cậu gật đầu.

"Tốt. Vậy thì, chúc mừng. Cô bây giờ phụ trách những người tị nạn."

Beth chớp mắt vài lần.

"Gì cơ? Đợi đã...ý cậu là sao?!"

Sunny nhún vai.

"Ý tôi là cô phụ trách vấn đề thường ngày của họ. Thức ăn, nước uống, sức khỏe, sĩ khí. Tìm những người có trách nhiệm trong số những thường dân và phối hợp với họ để giải quyết bất cứ vấn đề gì cô có thể tự mình giải quyết. Báo cáo những thứ còn lại cho tôi. Cô sẽ là bộ lọc giữa tôi và những thường dân, hiểu không?"

Cô cau mày.

"Tôi hiểu, nhưng ưu tiên của tôi là Giáo sư."

Sunny lắc đầu và hờ hững vẫy tay.

"Ông ta cũng là thường dân, không phải sao? Giờ khi chúng ta hộ tống một đoàn tị nạn, đảm bảo mọi thứ trơn tru cũng là có lợi cho bản thân cô. Đoàn phương tiện càng an toàn, thì ông lão cũng càng an toàn. Dù sao đi nữa, tôi cần giao những việc này cho ai đó. Nếu không thì tôi sẽ không thể tập trung vào mặt quân sự, và sự an toàn của chúng ta - bao gồm của Giáo sư - sẽ bị ảnh hưởng. Cô có muốn tôi giao phần sinh hoạt này cho một người mà không quan tâm đến ông ta như vậy?"

Cô lườm cậu vài giây, rồi khịt mũi.

"Được rồi. Vậy chắc tôi sẽ là người chăm sóc nhà cửa. Còn cậu sẽ là chó canh nhà."

Sunny nhếch mép cười.

"Nghe tuyệt vời. Từ những gì tôi nghe nói, chó suốt ngày chỉ có ngủ và được cho ăn. Ai lại không muốn sống như vậy?"

Cô gái nhìn cậu kì lạ, và không trả lời.

Trên một con đường núi và bám vào một bên hẻm núi, một vách đá cao được phủ trong tuyết. Trên một gờ đá cắt vào bề mặt nó, bị hắc ám che phủ, một chục hình dạng quái vật đang nằm núp khỏi cơn gió gầm rú.

Đám Sinh Vật Ác Mộng đang nghỉ ngơi, ánh mắt đỏ máu nhìn không mục đích vào cơn bão.

Rồi, có gì đó thay đổi.

Như thể đánh hơi thấy một mùi hương nhàn nhạt, đám sinh vật cựa quậy. Những cái mồm mở ra, và cơ bắp dưới lớp da không mỡ của chúng lăn lộn. Từng con một, chúng đứng dậy từ tuyết và lắng nghe.

Từ phía xa, có một âm thanh khó phát hiện của những động cơ và tiếng bánh xe. Những ngọn lửa điên cuồng cháy lên trong mắt đám sinh vật tà ác, và những tiếng rống khàn khàn thoát ra khỏi miệng chúng. Dùng những chi mạnh mẽ, đám Sinh Vật Ác Mộng di chuyển về phía mép của gờ đá, thèm khát cắn răng vào da thịt nhân loại.

...Nhưng mà trước khi chúng có thể, một cái bóng đột nhiên di chuyển giữa chúng, và có gì đó xuất hiện giữa đám, khiến tuyết bay lên. Đám sinh vật chỉ có một giây để thấy thứ đó là gì.

Rồi, giữa chúng, một vị hiệp sĩ duyên dáng trong bộ giáp mã não tinh xảo đang đứng, giơ lên một thanh kiếm phỉ thúy xinh đẹp. Một tích tắc sau đó, lưỡi kiếm trắng lóe lên.

...Ở trong Tê Giác, Sunny nhắm mắt một giây, lắng nghe giọng nói của Ma Pháp thì thầm bên tai. Đoàn phương tiện đang leo cao hơn. Họ di chuyển chậm, nhưng đã chưa gặp phải vấn đề nghiêm trọng gì.

Vài phút sau đó, cậu đột nhiên nhận tín hiệu radio từ một phương tiện bên cánh.

"B...ầy Sunl...ss, thưa ngài!"

Giọng nói của Trung sĩ Gere phát ra, bị nhiễu thật nhiều. Sunny thao túng những nút trên đó để cải thiện chất lượng và hỏi:

"Là gì? Có nguy hiểm?"

Người kia trả lời sau khi ngừng một chút, với chút nghi ngờ trong giọng nói.

"Không...có. Tôi không biết thưa ngài. Chỉ là vách núi phía trước...có máu chảy xuống từ nó."

Giọng nói hắn nghe lo lắng.

Câu trả lời đến sau một giây, khiến người lính giật mình.

"...Đừng để ý đến nó. Tình huống đã được kiểm soát. Cẩn thận mở mắt và di chuyển về phía trước."

Gere nhìn chăm chú cái radio trong tay, rồi liếc nhìn người lính bên cạnh hắn.

"Ngài ta nói tình huống đã được kiểm soát."

Người lính kia rùng mình.

"...Vậy thì chắc đúng là vậy."

Họ đi đến vách núi mà có vẻ thấm máu, và lái qua nó. Không có gì xảy ra.

Vài giờ nữa trôi qua, đầy những sự kiện kì lạ tương đương. Nhưng mà, không có sinh vật nào có thể đến đủ gần đoàn để đưa ra mối đe dọa nghiêm trọng. Trong đêm, khi cơn bão tuyết trở nên đủ thưa thớt để có thể nhìn những ngôi sao trên trời, họ cuối cùng đến mục tiêu.

Ở trên, giữa những vách đá cao, là lối vào một hầm trú cũ bị bỏ hoang.

Đây sẽ là căn cứ của họ trong vài ngày đến.