Thức ăn nhiều, không có việc gì thì mang biếu Điện chủ, Trưởng lão Hỏa Hồ bọn họ một ít, nếu còn dư thì sẽ thuê đệ tử ngoại môn làm một số việc lặt vặt, như vậy cũng tốn không ít sức lực và thời gian của bản thân. Các đệ tử ngoại môn cứ nửa tháng lại đến hang núi học đường để học, một số người còn phải đi qua vườn Linh thảo, ao cá.
Những người không đi qua thì đứng ở cửa hang, ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy, thêm vào đó miệng của Xích Hồ hai đuôi cũng không quá kín đáo, mọi người thấy hắn từ gầy trơ xương đến béo tròn lên rõ rệt, rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện về việc trồng Linh thảo Nhất giai nuôi thỏ, nuôi Linh thảo, ngay cả liềm, cuốc mà Tiểu Yêu tìm Chích Diễm rèn, giỏ đan bằng dây leo cũng hỏi thăm kỹ lưỡng.
Bọn họ bèn lên núi bắt các loại săn được, hái những loại thực vật, quả mà tự cho là rất tốt mang đến chỗ Chích Diễm, nhờ nàng giúp đỡ rèn công cụ, cũng muốn theo học cách nuôi thỏ. Chích Diễm không đồng ý, nói:
“Mang đồ của các ngươi về đi, ta cần phải suy nghĩ một chút.”
Gọi Tần Uyển trở về nhà, liền hỏi nàng:
“Có nên giúp đỡ không? Bọn họ đưa một ít vật săn Linh dược, ta liền phải rèn công cụ cho bọn họ, cảm thấy có chút thiệt thòi.”
Tần Uyển nói:
“Nếu bọn họ nhờ tỷ rèn công cụ, phải tự chuẩn bị nguyên liệu chứ, làm gì có chuyện bắt tỷ tự bỏ nguyên liệu ra. Tỷ ra nguyên liệu, bỏ công sức, đó phải là một cái giá khác.”
Chích Diễm suy nghĩ một chút, nói:
“Nhưng đây đã là tất cả những gì bọn họ có thể lấy ra rồi.”
Nhìn những con hồ ly gầy gò đó, đó đều là thức ăn nhịn đói mà tiết kiệm được. Tần Uyển nói:
“Chích Diễm tỷ, địa bàn của bọn họ, bao gồm cả những nơi hai chúng ta đang ở hiện tại, hơn hai năm nữa sẽ phải trả lại. Bây giờ Hoa Hồ Trưởng lão không có mặt, sư phụ ta chỉ là dạy thay, không thể làm chủ việc ngoại môn, muội nghĩ việc này nên tìm Điện chủ thì tốt hơn.”
Chích Diễm hơi không hiểu, hỏi:
“Ý muội là sao?”
Tần Uyển nói:
“Đất đã khai phá, ao cá đã đào, chỉ cần có…”
Chữ “người” đã đến miệng, nàng lại nuốt ngược lại, nói:
“Có hồ ly chăm sóc, là có thể liên tục sản xuất ra sản vật, và sản vật này có thể là thu nhập của Hồ Sơn.”
A Ngốc đang ngủ gật trước căn nhà nhỏ nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tần Uyển một cái, đột nhiên cảm thấy nàng còn thích hợp làm Điện chủ hơn bọn Hồ Ly già kia, ngoài bản lĩnh ra thì cũng chả được gì hơn, cuộc sống vẫn là cần ăn mới sống được. Hồ Đại và mấy người bọn họ đi theo tiểu hồ ly Hoa Hoa học bản lĩnh cũng hơi đáng tiếc rồi, chi bằng đi theo Hồ Tiểu Yêu học.
A Ngốc lập tức đứng dậy, phóng vào rừng núi, đi tìm tiểu hồ ly Hoa Hoa. Chích Diễm và Tần Uyển đã quen với việc A Ngốc độc lai độc hành suốt ngày chạy vào núi, không ai để ý, quay đầu nhìn nàng một cái, liền tiếp tục thảo luận. Chích Diễm nói:
“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Điện chủ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Uyển gật đầu đồng ý. Chân nàng ngắn, chạy không nhanh, Chích Diễm hóa thành hình người, cõng nàng, chạy về Hồ Điện trên đỉnh núi. Tần Uyển và Chích Diễm rời khỏi địa bàn của các đệ tử ngoại môn không lâu, liền gặp một hồ ly mẹ dắt theo hồ ly con đi xuống núi.
Hai hồ ly con trông chừng khoảng hai tháng tuổi của hồ ly bình thường, đi lại nhảy tưng tưng, rất đáng yêu. Thế nhưng, hồ ly mẹ đi săn sẽ không dắt theo ấu tể nhỏ như vậy, mà thường giấu chúng trong hang ổ hoặc nơi kín đáo editor:bemeobosua.
Dáng vẻ vội vã của chúng, không giống như đi kiếm ăn, mà giống như đang chạy đường. Tần Uyển lại nghĩ, lỡ đâu là đi thăm người thân thì sao? Nàng chẳng phải cũng đang để Chích Diễm cõng chạy lên núi đấy ư. Không lâu sau, lại gặp một hồ ly đực đơn độc đi xuống núi.
Lại một lát sau, lại gặp hồ ly mẹ dắt con đi xuống núi. Chỉ vừa qua hai ngọn núi, đã gặp mười mấy nhóm hồ ly. Điều này có chút không bình thường. Tần Uyển hỏi:
“Chích Diễm tỷ tỷ, tiểu hồ ly Hoa Hoa lại đi lừa gạt ấu tể rồi sao?”
Chích Diễm nói:
“Không phải đâu, nếu tiểu hồ ly Hoa Hoa lại xuất hiện, phải ồn ào đến mức cả núi đều biết. Tính ngày, những đệ tử tiên môn đi lịch luyện kia chắc cũng đã rời khỏi Thương Sơn Tông rồi.”
Tần Uyển hỏi:
“Thế nếu họ chưa rời đi thì sao?”
Chích Diễm nói:
“Sơn môn Thương Sơn Tông đã đóng, cắt đứt liên hệ với bên ngoài, nếu có đệ tử tiên môn chưa kịp rời đi, trừ khi cứ trốn mãi không ra, không bị phát hiện, nếu không, cứ chờ c.h.ế.t đi.”
Khi nói đến đây, giọng nàng đầy vẻ căm phẫn. Ai mà cam tâm tình nguyện làm con mồi mãi! Sơn môn Thương Sơn Tông mở rộng, đệ tử tiên môn đổ vào, đối phương người đông thế mạnh, hồ tộc đ.á.n.h không lại, nhưng nếu có kẻ lạc đàn ở lại, sẽ xé xác bọn chúng ăn thịt! Nàng nói với Tần Uyển:
“Ta nghe đồn, nói thịt đệ tử tiên môn vừa non vừa mềm, trong m.á.u thịt chứa lượng lớn linh khí, ăn một người có thể tăng một cái đuôi đạo hạnh. Tiếc là phải đợi mấy năm nữa mới có thể rời khỏi Hồ Sơn, nếu không thực sự muốn đi thử vận may, vạn nhất có kẻ chưa kịp rời đi thì sao, đến lúc đó bắt một người về, một nửa hấp cách thủy, một nửa kho tàu.”
Tần Uyển thuận theo lời của Chích Diễm, tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cả người không được khỏe. Nàng nói:
“Chúng ta bây giờ có thể biến thành hình người, ăn người và ăn hồ ly, tỷ không thấy giống nhau sao? Trong lòng không thấy ghê sao?”
Chích Diễm nghĩ lại, nói:
“Hình như cũng đúng ha.”
Tần Uyển tiếp tục đi sâu vào núi, gặp những hồ ly xuống núi càng lúc càng nhiều, chúng không hề dừng lại, vẻ mặt vội vã, tạo thành sự đối lập rõ rệt so với dáng vẻ không vội vàng khi vội vã quay về Hồ Sơn. Nàng kinh ngạc nói:
“Nhiều hồ ly thế này là đang vội đi ăn thịt đệ tử tiên môn à.”