Nồi Sắt Hầm Thiên Kiếp

Chương 69



Hồ Lục chỉ vào chuồng thỏ xây bằng đá bên cạnh: 

 

“Ở đó đấy, có rất nhiều! Ta chưa bao giờ thấy nhiều thỏ như vậy, ta b.ắ.n ch/ết một hơi…”

 

Nàng bẻ ngón tay đếm, đếm không rõ, giơ ba bàn tay ra cho Tần Uyển xem. Tần Uyển cảm thấy huyết áp của mình lập tức hạ xuống. Nàng mà đ.á.n.h nhau với Hồ Lục, chắc chắn là do tỷ không nhân từ nên muội mới không kính! Nàng chộp lấy một cành cây lao về phía Hồ Lục: 

 

“Đó là thỏ ta nuôi, mới vừa tạo được quy mô, Tỷ một hơi làm thịt mười lăm con.”

 

Hồ Lục nhìn thấy cành cây liền sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. Chân nàng sinh gió, tốc độ nhanh đến mức kéo ra tàn ảnh, đến cả ấu tể Nguyệt Hồ nhà Điện chủ đến cũng không đuổi kịp. Tần Uyển dừng lại, nhìn Hồ Lục chạy vòng quanh cây, rất muốn phóng Lôi Điện cho toàn thân nó dựng hết cả lông lên, tiếc là đạo hạnh quá nông, vẫn chưa thể phóng Lôi từ xa.

 

Nàng tức giận “hừ” một tiếng, quay đầu về tiểu viện, nhìn thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mẫu Thân, liền cảm thấy, thế giới này hình như không được thân thiện với nàng cho lắm.

 

Thực ra mà nói, ngũ quan, khuôn mặt, đường nét của nàng cũng không tệ, gần nửa năm nay được dinh dưỡng đặc biệt tốt, ngày nào cũng Linh d.ư.ợ.c hầm canh tự nuôi mình như một cục tuyết trắng, một mình đứng riêng ra cũng đáng yêu xinh đẹp. 

 

Nhưng nàng là một con hồ ly ngày nào cũng vào bếp, đứng cùng với người nhà, về khí chất, người ta là không vướng khói lửa nhân gian, còn nàng thì đầy mùi khói lửa, chẳng hề cao sang chút nào, trông rất quê mùa. Hồ Tiểu Bạch đến bên cạnh Tần Uyển đang thất vọng, trước người hiện lên một thanh kiếm băng trong suốt tỏa ra ánh sáng lạnh, nói: 

 

“Tiểu Yêu, Ta ở hang núi nơi tổ tiên hồ tộc từng ở đã có được một thanh Linh kiếm, còn có được công pháp tu luyện kiếm mạch của Thương Sơn Tông, Ta dạy con làm Kiếm tu, truyền hết bản lĩnh cho con.”

 

Tần Uyển nói: 

 

“Phụ Thân, bây giờ con đang đau lòng vì đám thỏ của con, không có tâm trạng học kiếm.” 

 

Từng người một đều có kỳ duyên kỳ ngộ, còn nàng thì sao, đầu tiên là gặp bộ xương khô quay lại đường cũ, sau là gặp nạn ở sông ngầm, leo vách đá một tháng… So sánh như vậy, tính sát thương lớn quá. Hồ Lục quay lại bên ngoài hàng rào, nói: 

 

“Tiểu Yêu, sau này ta không đ.á.n.h thỏ trong chuồng của muội nữa, ta dạy muội Băng Tiễn Thuật.”

 

Hồ Đại cũng đến nói: 

 

“Tiểu Yêu, Đại ca dạy muội Thiên Hồ Huyễn Thuật!”

 

Hồ Nhị, Hồ Tam, Hồ Ngũ, Hồ Thất cũng lũ lượt xúm lại, đều bày tỏ muốn dạy nàng những bản lĩnh đã học được. Tần Uyển vừa khó chịu vừa cảm động: 

 

“Muội đa tạ các Huynh Tỷ.”

 

Nàng lại nhìn về phía Mẫu Thân: 

 

“Mẫu Thân không có chút biểu hiện gì sao?

 

Hồ Hoa Hoa đang bận rộn lắp xà nhà, cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu đối diện với ánh mắt của Tần Uyển, thầm nghĩ: 

 

“Nhìn ta làm gì?”



 

Nàng nghĩ một lát, phản ứng lại, nói: 

 

“À, Huynh Tỷ của con nguyện ý dạy con bản lĩnh, con cứ theo họ học đi. Tiểu hồ ly Hoa Hoa nói kỹ năng nhiều không sợ áp lực editor:bemeobosua.”

 

Tần Uyển hỏi: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẫu Thân, người học được bản lĩnh gì rồi?”

 

Hồ Hoa Hoa nói: 

 

“Ta hấp thu một giọt tinh huyết Nguyệt Hồ do tổ tiên để lại, có thể dùng nó để ngưng luyện huyết mạch tiến hóa thành Nguyệt Hồ chân chính.” 

 

Nàng lập tức phản ứng lại, Tiểu Yêu muốn học bản lĩnh của người. Hồ Hoa Hoa liền nói: 

 

“Ta không dạy con được.” 

 

Rồi tiếp tục bận rộn với việc của mình. Hoàn toàn không có chút xúc động hay nhớ nhung nào của người Mẫu Thân đã mấy tháng không gặp con mình. Ánh mắt Tần Uyển lướt qua Phụ Mẫu, anh chị em, hỏi Chích Diễm: 

 

“Chích Diễm tỷ tỷ, nơi tỷ có được kỳ duyên, ý muội là cung điện trong Địa hỏa đó, chỉ có một mình tỷ thôi sao?”

 

Chích Diễm “Ừm” một tiếng, hỏi: 

 

“Sao vậy?”



 

Tần Uyển nói: 

 

“Không có gì.” 

 

Nàng lại chạy đi hỏi Phụ Thân, Huynh Tỷ, rồi phát hiện họ đều không ở cùng một nơi, nhưng lại cùng rời khỏi nơi kỳ duyên vào cùng một ngày. Tần Uyển lẩm bẩm: 

 

“Tiểu hồ ly Hoa Hoa hình như đang nhắm vào ta? Ta đắc tội gì với nó sao?” 

 

Vừa gặp đã chê bai nàng, còn biến thành bộ xương ma để dọa nàng, không cho nàng chút kỳ duyên nào, đá nàng quay lại đường cũ. A Ngốc đang nằm bò trước cửa hóng gió nghe vậy, lặng lẽ đứng dậy về phòng. 

 

Tần Uyển liếc thấy A Ngốc phản ứng kỳ lạ liền nghĩ:

 

“A Ngốc này hành tung dị thường,  liệu việc Hồ ly được tiểu hồ ly Hoa Hoa thả về, liên quan gì đến nó không nhỉ?”

 

Tần Uyển vọt lên lầu, chui vào căn phòng nhỏ của A Ngốc, nắm lấy gáy nó nhấc lên, đi đến một chỗ vắng vẻ trong rừng. Nàng nói: 

 

“Ta cũng muốn kỳ duyên kỳ ngộ. Mọi người đều có, chỉ mình ta không có, công bằng sao? Còn Tứ tỷ của ta nữa, chỗ nào là không được chào đón? Dựa vào đâu mà hai chúng ta bị ghét bỏ?”

 

A Ngốc ngây người nhìn Tần Uyển, vẻ mặt khó hiểu kiểu như ngươi muốn kỳ duyên kỳ ngộ tìm ta làm gì. Tần Uyển hừ nhẹ trong lòng: 

 

“Tiểu yêu quái, còn giả ngốc.”

 

Nàng hậm hực nói: 

 

“Những tảng đá ở bãi sông ngầm dưới đất kia, có chất liệu giống với những tảng đá ở động ngầm chứa bộ xương hồ ly. Dưới động ngầm có nước đọng, là nước sống, cho thấy nó thông với nước ngầm. 

 

Ta giả định một chút, nếu chúng ta không bò ra khỏi khe núi, mà tiếp tục đi sâu vào theo dòng sông, nói không chừng, nhiệt độ sẽ càng ngày càng thấp, lạnh đến mức Tử Trưởng lão và Hỏa Trưởng lão cũng không chịu nổi.”

 

A Ngốc liếc mắt, nhìn chằm chằm Tần Uyển hai cái, thoát khỏi tay Tần Uyển đang túm lấy gáy nó, rơi xuống đất.