Tần Văn Tranh bảo nàng yên tâm, ông vẫn đủ sức để bảo vệ Tần Thụ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Lần này cậu bé cũng coi như lập công, xin Hoàng thượng ban thưởng một chút cũng không quá đáng. Đứa trẻ Tần Thụ này tuy ít tiếp xúc với bên ngoài, nhưng được cái chân thành, người cũng rất lanh lợi. Nếu được dẫn dắt đúng đắn, tương lai chắc chắn sẽ không tồi.”
Cố Vân Đông gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy mà.
“Nhưng lúc trước cậu bé rời nhà không nói với thôn trưởng một tiếng, tuy sau đó ta đã cho người mang thư đến thôn Tần Nam. Nhưng trước khi Tần Thụ đi kinh thành, tốt nhất vẫn nên về nói một tiếng, để họ khỏi lo lắng.”
Nghe thấy lời này, Tần Thụ lập tức ngừng uống trà, khẽ cúi đầu, vô cùng áy náy: “Đều là lỗi của con.”
Tần Văn Tranh đồng ý: “Đợi ngày mai ăn xong tiệc mừng của ngươi rồi, sẽ để nó về một chuyến.”
Mọi chuyện đã được định đoạt. Cố Vân Đông còn có việc phải lo, chỉ mới nói chuyện một lúc mà người bên ngoài đã gọi nàng mấy lần.
Cố Vân Đông mở cửa thư phòng, cho người sắp xếp cho Tần Thụ hôm nay ở lại nhà họ Cố.
Tần Văn Tranh thì đi trước.
Tần Thụ rất vui khi được ở lại thôn Vĩnh Phúc một đêm. Thấy người nhà họ Cố bận rộn, cậu cũng lập tức xắn tay vào giúp.
Chỉ trong một buổi chiều, cậu đã nghe ngóng được không ít chuyện.
Lúc này Cố Vân Đông mới hiểu tại sao Tần Văn Tranh lại muốn mang Tần Thụ theo bên mình, người này quả là một tay cừ khôi trong việc thu thập tin tức.
Nhưng Cố Vân Đông rất nhanh đã không còn thời gian để ý đến Tần Thụ. Đêm trước ngày thành thân, nàng đã bị Kha biểu cô sớm đuổi lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, nàng lại bị Kha biểu cô lôi dậy.
Nàng mơ màng ngồi trên ghế, để người ta trang điểm cho mình.
Cố Vân Đông bị động tác se mặt của người trang điểm làm cho tỉnh táo hoàn toàn. Cảm giác đau này không phải vừa, quả là một cực hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kha biểu cô và Cố đại cô thì lại đứng hai bên giữ vai nàng, cứ như sợ nàng không nhịn được mà đứng dậy đá bay người ta.
“Ráng chịu một chút, tân nương nào cũng phải trải qua chuyện này. Con xem, se mặt xong, trông khác hẳn ngay, cả khuôn mặt đều láng mịn.”
Cố Vân Đông nước mắt sắp trào ra: “Vậy sao ạ?”
Nàng đưa tay định sờ, liền bị Kha biểu cô gạt phắt đi.
Cố Vân Đông tủi thân vô cùng. Da dẻ nàng vốn đã mịn màng căng bóng như trứng gà bóc, cần gì phải se mặt như thế này?
Lạ thật, lúc trước tiểu thẩm thành thân, nàng cũng đứng bên cạnh xem.
Nhưng nàng đâu có thấy tiểu thẩm có vẻ gì là đau đớn, sao đến lượt mình lại đau đến vậy?
May là còn có Dương thị thương nàng, một bên cứ “hô hô” giúp nàng thổi, một bên nhỏ giọng nói: “Đông Đông, mẹ muốn cứu con, nhưng họ đông người quá, mẹ đánh không lại. Họ còn không cho mẹ đi gọi cha con, xấu quá.”
Nói rồi bà còn tức giận, lườm Cố đại cô mấy cái.
Cố Vân Đông bị bà chọc cười, cũng không còn để ý đến cơn đau nữa, kéo tay Dương thị nói: “Không sao đâu ạ, có mẹ giúp con thổi, không đau nữa rồi.”
Dương thị liền mỉm cười.
Cố Vân Đông nhìn bà, mọi cảm xúc lúc nãy đều biến thành sự không nỡ.
Giờ phút này, nàng mới có một cảm giác chân thật rằng… hôm nay, mình thật sự phải đi lấy chồng.
Nhìn Dương thị vẫn còn ngây ngô, Cố Vân Đông dường như lại quay về những ngày tháng trên đường chạy nạn, Dương thị cõng mình từng bước gian nan đi về phía trước.
Cứ như thể, mọi chuyện mới chỉ là ngày hôm qua.
“Đông Đông, sao vậy? Có phải đau lắm không?” Dương thị bỗng hoảng hốt gạt tay người trang điểm đi, “Đừng làm nữa, Đông Đông nhà ta đau lắm, con bé đau lắm.”