Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1206: Mẹ nàng thật đáng yêu



Bên kia, Thiệu Thanh Viễn cũng đã nói chuyện xong với chưởng quỹ của tiệm thuốc.



Chàng cũng thuê một số nhân công, phụ trách liên lạc với các nông dân trồng dược liệu để mua thuốc, trồng thuốc, bào chế dược liệu, cùng với chưởng quỹ của hiệu thuốc. Trước khi đi kinh thành, chàng cũng phải dặn dò rõ ràng.



Sau khi giao phó xong việc kinh doanh, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đến huyện thành một chuyến.



Tần Văn Tranh đã rời đi để trở về kinh thành. Trong học đường hiện giờ vẫn còn một vị phu tử tiếp tục dạy dỗ Vân Thư và các em đọc sách.



Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đến Liễu phủ. Liễu Duy vừa thấy họ liền hớn hở chạy tới, vẻ mặt hóng chuyện nói: “Ta nói cho các ngươi nghe một chuyện.”



Thấy bộ dạng thần bí của hắn ta, Cố Vân Đông không nhịn được đảo mắt, “Ngươi nói đi.”



“Cái cô vợ của Bành Trọng Phi ấy, bị đưa đến ngôi chùa ngoài thành tu thân dưỡng tính nửa năm rồi.”



Cố Vân Đông kinh ngạc, “Ngươi nói Diêu thị? Tại sao?”



Liễu Duy ra vẻ ‘còn giả vờ với ta’, “Còn không phải vì cô sao?”



Cố Vân Đông nhíu mày, vì nàng? Lần cuối cùng nàng và Diêu thị có va chạm, cũng chính là chuyện vào ngày thành thân.



Quả nhiên, Liễu Duy không thể chờ đợi được mà kể ra, “Ngày cô thành thân, có phải Diêu thị đó đã đến tìm cô không? Còn uy h.i.ế.p cô nữa?”



Thiệu Thanh Viễn đứng bên cạnh nhướng mày, “Diêu thị đi uy h.i.ế.p nàng?” Chuyện này sao chàng không biết.



Cố Vân Đông xua tay, “Không có gì, cô ta chỉ giỏi mồm mép lanh lẹ, ta nói một câu đã khiến cô ta không dám hó hé tiếng nào.” Nói rồi nàng hỏi Liễu Duy, “Chuyện cô ta uy h.i.ế.p ta, là ai nói ra ngoài vậy?”



“Mẹ của cô đó.”



Cố Vân Đông: “…”



Đúng rồi, lúc đó trong phòng ngoài nàng và Diêu thị, còn có mẹ nàng là Dương thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Mẹ nàng tuy ngây thơ, nhưng có thể phân biệt được tốt xấu, biết ánh mắt và giọng điệu của Diêu thị lúc đó không tốt. Bà có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của Diêu thị, nhưng bà lại có thể nhớ và kể lại rành mạch cho người khác nghe.



Diêu thị lúc đó hoàn toàn không để Dương thị vào mắt, ai ngờ lại thua trong tay bà.



Sau khi tiễn Cố Vân Đông xuất giá, Dương thị có vẻ ủ rũ. Mãi cho đến khi thấy Diêu thị vội vã tìm Bành Trọng Phi, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Cố, bà mới đột nhiên nhớ lại vẻ mặt đầy địch ý của Diêu thị trong tân phòng đối với Cố Vân Đông.



Lúc đó bà liền đi tới, ra vẻ muốn tìm Diêu thị tính sổ.



Bành Trọng Phi vừa hay ở bên cạnh, lập tức nghe được gần hết lời của Dương thị.



Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Hắn ta tại chỗ tức giận đến sắp nổ tung. Tốt lắm, hắn biết ngay không nên đưa Diêu thị ra ngoài mà. Mụ đàn bà thành sự thì ít, bại sự thì nhiều này chỉ biết kéo chân sau.



Đắc tội Cố Vân Đông một lần còn chưa đủ, lại còn định tìm nàng gây sự vào ngày tân hôn, là chê hắn sống quá lâu rồi sao?



Bành Trọng Phi lúc đó không phát tác, về nhà rồi mới bắt đầu tính sổ với Diêu thị.



Liễu Duy cười đến c.h.ế.t đi được, “Vốn dĩ chuyện này chúng ta cũng không biết, ai ngờ Hạ di nương nhà họ Bành lại là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, đã phanh phui chuyện này ra. Bây giờ thì hay rồi, cả đám chúng ta đều biết rõ, ha ha ha ha.”



Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật. Nàng còn chưa làm gì cả, đây hoàn toàn là Diêu thị tự tìm đường chết.



Chuyện này, mẹ nàng hoàn toàn không hề kể với nàng.



Mẹ nàng thật là quá đáng yêu.



Cố Vân Đông đột nhiên rất muốn trở về gặp Dương thị. Vì vậy, sau khi nói với nhà họ Liễu rằng mấy ngày nữa sẽ đi kinh thành, nàng liền cùng Thiệu Thanh Viễn vội vã trở về thôn Vĩnh Phúc.



Còn mấy ngày nữa là phải xuất phát, nàng muốn trở về để dành thời gian cho gia đình.



Xe ngựa dừng ở cửa nhà họ Cố. Cố Vân Đông vừa bước xuống xe, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ‘Bốp!’.