Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1221: Lời nhắc nhở của Cố Vân Đông



“Điều gì đã khiến cô thay đổi suy nghĩ vậy? Vì ta đã cứu cô à?” Cố Vân Đông hỏi.



Đoạn Uyển lại lắc đầu, “Không, là ta vừa rồi nhìn thấy trượng phu của cô ân cần, săn sóc và chu đáo với cô, ta mới thay đổi ý định.”



Cố Vân Đông: “…” Sao góc độ thay đổi suy nghĩ của cô lại mới lạ thế?



Chỉ vì thấy Thiệu đại ca đối xử tốt với nàng, nên cô ta cảm thấy nàng có bản lĩnh lớn?



Nào, nào, nói rõ xem, cô đang chỉ bản lĩnh ở phương diện nào?



Đoạn Uyển không thấy được sắc mặt của nàng, uống một ngụm trà rồi nói: “Bây giờ ta cảm thấy, lúc đó không chút do dự mà chạy đến trước mặt cô cầu cứu, có lẽ là quyết định đúng đắn nhất mà ta từng làm.”



“Ha hả.” Cố Vân Đông cười gượng một tiếng, cũng bưng trà lên uống, “Vậy, bây giờ cô đến tìm ta là vì chuyện gì?”



Nói đến đây, Đoạn Uyển đột nhiên trở nên căng thẳng.



Cô ta nắm chặt chén trà, lại tự rót cho mình một chén nữa, ngửa cổ uống cạn rồi mới nhìn nàng với ánh mắt kiên định, “Ta, ta muốn hỏi cô một chút, sau khi về phủ Vạn Khánh, ta nên làm gì.”



Làm gì ư?



Cố Vân Đông không ngờ cô ta sẽ hỏi mình điều này.



“Cô muốn làm gì?”



Đoạn Uyển cúi đầu, “Ta không biết, bây giờ ta mới nhận ra, mình chẳng có bản lĩnh gì cả. Ta không tìm được ca ca, cũng không có cách nào trả thù nhị thúc và nhị thẩm.”



Cố Vân Đông nhíu mày, “Vậy cô có từng nghĩ, trước tiên phải tìm ra tung tích hai nha hoàn của mình không.”



Đoạn Uyển sững sờ, “Tìm tung tích hai nha hoàn ư? Nhưng ta đâu thể vào Đoạn phủ được.”



Cô ta đương nhiên đã nghĩ đến, Chỉ Lan và Tuệ Lan đều hết mực trung thành với mình. Nếu các nàng không sao, thì giờ này phần lớn đang bị nhốt trong Đoạn phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Nhưng một mình cô ta, làm sao vào được Đoạn phủ?



Cố Vân Đông xoa trán, được rồi, nàng cũng không thể trông mong một cô nương từ trước đến nay sống trong nhung lụa, được người chiều chuộng, không cần động não lại có thể suy xét những chuyện này.



Thôi vậy, coi như trả lại ân tình của Đoạn Khiêm.



Cố Vân Đông đành phải nhắc nhở cô ta: “Cô không vào được Đoạn phủ, nhưng người trong Đoạn phủ thì có thể ra ngoài, ví như nha hoàn bên cạnh nhị thẩm đã báo tin cho cô lúc trước.”



“Nha hoàn đó… ngày thường đều hầu hạ trong phủ, cũng ít khi ra ngoài.” Đoạn Uyển do dự.



Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Cô ta luôn cảm thấy, ánh mắt Cố cô nương vừa rồi nhìn mình, giống như đang nhìn một kẻ có vấn đề về trí thông minh.



Nhưng cô ta cũng đâu có nói sai.



Cố Vân Đông thầm nắm chặt tay, trên mặt nở một nụ cười, nói: “Có phải cô đã nói với ta rằng, những vị quản sự của ca ca cô đều trung thành với anh ấy không?”



Đoạn Uyển gật đầu, đối diện với ánh mắt của Cố Vân Đông, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, muộn màng nhận ra.



“Ý cô là, ta, ta có thể tìm những vị quản sự đó giúp đỡ? Nhờ họ truyền tin cho nha hoàn kia hoặc những nha hoàn, bà tử khác trong phủ trung thành với ta, sau đó nói cho ta biết tung tích của Chỉ Lan và Tuệ Lan?”



Cuối cùng cũng thông suốt.



Cố Vân Đông gật đầu, uống một ngụm trà, “Không sai.”



Về phần mấy vị quản sự đó làm thế nào, thì có rất nhiều cách.



Những người này tuy làm việc bên ngoài, nhưng chắc chắn đều có mối quan hệ trong phủ, hơn nữa còn rất vững chắc.



Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cần nhờ người đi chợ trong nhà bếp hoặc người gác cổng sau truyền một lời, đều là chuyện thuận tiện. Những người làm việc vặt ở ngoại viện này lại đem lời nói truyền đến tai một nha hoàn, bà tử nào đó ở nội viện, cũng là chuyện trong nháy mắt.



Trong toàn bộ Đoạn phủ, nàng tin rằng, người trung thành với Đoạn Khiêm chắc chắn nhiều hơn người trung thành với Đoạn nhị gia.