Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1230: Đây là cửa tiệm gian thương



Một bên, Đồng Thủy Đào lại rất sốt ruột. Nàng cũng muốn đi theo, nhưng bên này lại không thể không có ai trông nom Đoạn cô nương. Cũng không biết cô gia có kịp thời đuổi tới để giải quyết chuyện ở cửa hàng không.



Thiệu Thanh Viễn, người đang được nhắc đến, lúc này đã cùng Vu Dương Hồng và Trương lão đại chạy đến ngoài cửa tiệm.



Trong cửa tiệm có bốn người: Vu Kính, Vu lão gia tử, Đoạn nhị gia, và một nam tử trẻ tuổi mặc gấm vóc hoa phục quay lưng về phía Thiệu Thanh Viễn, hẳn là vị Đậu thiếu gia kia.



Bên ngoài cửa tiệm còn có một ít người đang vây xem. Thiệu Thanh Viễn mơ hồ như thấy cả người phụ nữ lúc trước muốn tìm đến “mùa xuân thứ hai” với Vu đại bá cũng ở đó.



Bên cạnh bà ta còn có một người đàn ông trung niên, cau mày vẻ mặt rất bực bội.



Thiệu Thanh Viễn đi về phía đó, liền nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng nói: “Sao Đoạn nhị gia lại đến đây?”



Người phụ nữ thở dài: “Chẳng những ông ta đến, lại còn mang cả Đậu thiếu gia cùng tới. Xem ra lời đồn không sai, Đoạn nhị gia và Đậu phủ thật sự có quan hệ không tầm thường. Nhưng vì vậy, ông muốn nhắm vào tiệm tạp hóa này e là không được rồi.”



“Còn không phải tại bà, ngay cả một lão già cũng không trị được.”



Người phụ nữ tức đến sôi máu, nếu không phải xung quanh đều là người, có lẽ bà ta đã nhảy dựng lên mắng hắn một trận.



Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, xem ra người phụ nữ kia nói kẻ nhắm vào tiệm tạp hóa không phải là Đoạn nhị gia.



Chàng liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái, rồi lại quay sang nhìn vào trong tiệm tạp hóa trước khi đối phương kịp quay đầu lại.



Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Lúc này, Đoạn nhị gia đang chọn đồ, “Ta đã nói rồi, tiệm tạp hóa này chính là một cửa tiệm gian thương, ỷ mình là tiệm tạp hóa duy nhất trong khu này có đầy đủ hàng hóa, nên bán đồ đặc biệt đắt, hàng xóm láng giềng gần đây đã sớm khổ không nói nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Vu Kính cười lạnh: “Đoạn nhị gia đừng có mở mắt nói láo, đồ của tiệm tạp hóa chúng tôi từ trước đến nay đều niêm yết giá rõ ràng, đắt ở đâu? Huống chi, nếu cửa hàng chúng tôi là gian thương, quan phủ đã sớm cho người đến niêm phong rồi, sao lại cho phép chúng tôi mở lâu như vậy?”



Đoạn nhị gia cười ha hả hai tiếng: “Ai mà không biết các người có qua lại với tội phạm triều đình Vu Đồng Phong. Trước đây Vu Đồng Phong là du kích đại nhân, có ông ta chống lưng, ai dám đến niêm phong cửa hàng của các người. Bây giờ Vu Đồng Phong đã ngã ngựa, ta xem những ngày tác oai tác quái của các người cũng kết thúc rồi.”



Vị Vu Đồng Phong này, chính là vị du kích đại nhân mà Đậu tham tướng đã tự mình hạ bệ trước đó, hiện đã bị nhốt trong đại lao chờ triều đình xử lý.



Vào thời điểm mấu chốt này, ai dính líu đến ông ta đều sẽ xong đời.



Vu đại gia tức đến run cả người: “Nói bậy, nói bậy! Đậu thiếu gia, ngài phải nhìn cho rõ. Chúng tôi và Vu Đồng Phong kia không có chút quan hệ nào, ông ta cũng chỉ đến cửa hàng mua đồ hai lần mà thôi. Chẳng lẽ tất cả những người trong phủ thành này đã từng buôn bán với ông ta đều có quan hệ với ông ta sao?”



Đoạn nhị gia: “Cái gì mà đến cửa hàng các người mua đồ hai lần? Trong nhà Vu Đồng Phong có hạ nhân, có nha hoàn, còn cần ông ta phải tự mình đến tiệm tạp hóa mua đồ sao? Lời này nói ra, ai tin?”



“Ông…” Vu đại bá và Trương lão đại cũng vẻ mặt tức giận.



Nhưng làm sao họ biết được Vu Đồng Phong có tâm tư gì, làm sao đoán được tại sao ông ta lại phải tự mình đến mua đồ?



Đoạn nhị gia vội quay đầu, đắc ý nói: “Đậu thiếu gia, ngài nghe thấy rồi đó, họ căn bản không tìm ra được bằng chứng chứng minh mình không có quan hệ với tội phạm triều đình kia.”



“Đậu thiếu gia, chúng tôi bị oan!” Ba người nhà họ Vu vội lớn tiếng kêu oan.



Dân chúng vây xem bên ngoài đều đang xì xào bàn tán. Có những chưởng quỹ, tiểu nhị của các cửa hàng gần đó, đều đã quen biết người nhà họ Vu, biết họ đều là người thật thà, nên tự nhiên tin tưởng họ.