Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1254: Cứu được người ra



Khóe miệng Đoạn nhị gia giật giật, vào lúc này mà cô còn nhớ đến chuyện ăn cơm sao??

 

Ông ta cười mà như không cười, nói: “Tiếp đãi không chu toàn, vậy không tiễn.”

 

Cố Vân Đông ra vẻ gật đầu: “Quả thực rất không chu toàn.”

 

Sau đó đảo mắt một cái, cùng Thiệu Thanh Viễn quay người rời đi.

 

Đoạn nhị gia: “…” Lần sau đừng để ông ta gặp lại nữa.

 

Đậu Phụ Khang cũng muốn cáo từ, nhưng với tình hình trước mắt, nếu chàng ta cũng đi cùng thì có chút đáng ngờ.

 

Chàng ta quay đầu nhìn đống đổ nát trước mặt, thở ra một hơi – là do vị đại tiểu thư của Đoạn gia làm sao?

 

Phóng hỏa, quả thật là do Đoạn Uyển làm.

 

Chỉ là cô ta làm theo đề nghị của Cố Vân Đông mà thôi.

 

Dù sao cũng là đại tiểu thư của Đoạn gia, cô ta rất quen thuộc với kết cấu của Đoạn phủ. Phòng khách bên này luôn không có ai ở, rất ít khi dùng đến. Dù có đốt một ngọn lửa cũng sẽ không làm ai bị thương, chỉ cần chữa cháy kịp thời, cũng sẽ không cháy lan sang các phòng xung quanh.

 

Cho nên sau khi lén lút lẻn đến đây, cô ta còn tìm dầu trẩu đổ xung quanh, sau đó châm lửa.

 

Nhân lúc mọi người hỗn loạn chữa cháy, cô ta nhanh chóng chạy đến căn nhà giam giữ Chỉ Lan và Tuệ Lan.

 

Vốn dĩ bên ngoài căn nhà đó có bà tử và hộ vệ canh gác, nhưng vì Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đến gây sự một trận, hộ vệ đã đi rồi.

 

Lại vì nghe thấy tiếng cháy, một trong hai bà tử cũng đã rời đi.

 

Bà tử còn lại, Đoạn Uyển nhân lúc bà ta không để ý đã dùng gậy đánh mạnh vào đầu bà ta, đánh ngất người rồi mới lẻn vào nhà.

 

Chỉ Lan đã sốt cao hôn mê, Tuệ Lan thì vẫn còn ổn, tuy cũng bị thương nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chăm sóc Chỉ Lan.

 

Thấy Đoạn Uyển, Tuệ Lan suýt nữa thì khóc nấc lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay sau đó, Đoạn Uyển cẩn thận dìu Chỉ Lan, cùng Tuệ Lan rời khỏi căn nhà để đến cửa sau.

 

Đi được nửa đường, Đồng Thủy Đào đã đến đón họ.

 

Đoạn Uyển nín thở bấy lâu nay lập tức thả lỏng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Đến cửa sau, Đoạn Uyển liền thấy hai người gác cửa đã bị ngất đi, mấy người vội vàng rời khỏi Đoạn phủ.

 

Cách Đoạn phủ không xa, trong một con hẻm nhỏ có một chiếc xe ngựa đang dừng. Sau khi Đồng Thủy Đào đỡ họ lên xe, mới một lần nữa quay lại Đoạn phủ, lặng lẽ trở về bên cạnh Cố Vân Đông.

 

Tiếp đó là mấy người Cố Vân Đông cáo từ, đường đường chính chính đi ra từ cổng lớn của Đoạn phủ.

 

Mãi cho đến khi ra khỏi cửa, Cố Vân Đông mới hỏi: “Đã đưa người ra chưa?”

 

“Tiểu thư yên tâm, đều đưa ra cả rồi, đang ở trong xe ngựa.” Đồng Thủy Đào vừa dẫn họ đi về phía con hẻm, vừa nói: “Thuốc hạ sốt mà tiểu thư đưa em cũng đã giao cho Đoạn cô nương.”

 

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đến trước xe ngựa.

 

Nghe thấy động tĩnh, Đoạn Uyển vén một góc rèm lên nhìn ra ngoài. Thấy là Cố Vân Đông, cô ta lập tức vui mừng: “Vân Đông.”

 

Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào lên xe. Không ngờ vừa mới chui vào, Tuệ Lan vẫn còn tỉnh táo liền dập đầu lạy nàng ba cái: “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương đã cứu tiểu thư nhà chúng tôi.”

 

Xem ra trong khoảng thời gian ngắn này, Đoạn Uyển đã kể lại sự tình cho cô ấy nghe.

 

Cố Vân Đông xua tay: “Những chuyện này khoan hãy nói, hai người đều bị thương, chữa bệnh trước là quan trọng nhất.”

 

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã chuyển bánh.

 

Chiếc xe một đường chạy về phía tiệm tạp hóa của Cố Vân Đông.

 

Cuối cùng dừng lại ở cửa sau của tiệm. Thiệu Văn xuống xe gõ cửa, Vu đại gia vội vàng mở ra. Thấy đoàn người họ, ông còn sững sờ một lúc.

 

Cho đến khi thấy Đồng Thủy Đào cõng một cô nương bị thương xuống, ông mới đột nhiên hiểu ra, giọng nói cũng nhỏ lại: “Vào trước đi đã.”