Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1266: Chân tướng năm xưa



Đoạn Uyển nuốt nước bọt khan: “Vậy là lúc đó ta nhìn thấy Đậu thiếu gia bị bắt cóc, sau đó chạy đi nói cho nhị thúc, rồi nhị thúc đi cứu người sao?”

 

“Đương nhiên không phải.”

 

Đoạn Khiêm phủ nhận: “Năm đó sau khi muội trở về, đã tìm thẳng đến ta, ta liền dẫn muội đi tìm cha. Sau đó, cha lập tức dẫn muội đến căn nhà nhỏ nhốt những đứa trẻ đó. Chỉ là trong phòng đã không còn ai. Lúc ấy, cha có chút giao tình với tri phủ của phủ thành, nên đã đi báo quan trước.”

 

Chuyện năm xưa, Đoạn Uyển không nhớ, nhưng Đoạn Khiêm lại khắc sâu trong ký ức.

 

“Cha vốn định báo quan xong thì để quan phủ tiếp nhận vụ này. Nhưng trước đó cha thấy hai đứa trẻ chúng ta còn nhỏ, suy bụng ta ra bụng người, vẫn không nhịn được mà để tâm đến chuyện này hơn, còn hứa với quan phủ rằng tiền bạc tìm người cứ để ông lo, xem như làm việc thiện. Không ngờ chỉ một ngày sau, con trai của La thúc cũng mất tích. Cha rất coi trọng La thúc, nên nghi ngờ bọn buôn người kia cũng đã bắt cóc con trai của ông ấy. Vì vậy, không chỉ quan phủ tìm người, mà cha cũng phái không ít người đi, lần theo dấu vết đến tận Khánh An phủ.”

 

“Cuối cùng, họ tìm được người ở Khánh An phủ. Vừa hay mấy ngày đó nhị thúc đang kết giao bạn bè ở đó. Cha liền viết một bức thư, cho người phi ngựa đưa cho nhị thúc, nhờ nhị thúc tìm bạn bè của cha để giúp đỡ, lúc đó mới cứu được người ra.”

 

Bốn người trong phòng: “…”

 

Thì ra là vậy. Cho nên lúc Đậu tham tướng tìm kiếm ân nhân, người ra mặt lại là Đoạn nhị thúc.

 

Đoạn nhị thúc đúng là có giúp đỡ, nhưng vai trò của ông ta thật ra rất nhỏ. Sau khi Đậu tham tướng cảm tạ và trả ơn, phần ân tình này đã sớm đủ rồi.

 

Vậy mà con người không biết xấu hổ này, mười mấy năm sau vẫn tự cho mình là ân nhân, còn vọng tưởng gả Đoạn Văn cho Đậu Phụ Khang?

 

Cố Vân Đông đột nhiên nheo mắt lại: “Chẳng trách, trước đó Đoạn nhị thúc lại vội vàng muốn hại Đoạn Uyển như vậy, gán ghép nàng với lão gia họ Trịnh kia, rồi lại tranh thủ thời gian tác hợp cho Đoạn Văn và Đậu thiếu gia. Đây là sợ sau này sự việc vỡ lở, mình sẽ chẳng vớt vát được chút lợi lộc nào.”

 

Đậu Phụ Khang cũng nghĩ đến, hắn đập mạnh xuống bàn một cái: “Quả thực đáng giận.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đoạn Uyển ngơ ngác, liếc nhìn Đậu Phụ Khang, nghĩ lại lời Cố Vân Đông nói. Chẳng lẽ, nhị thúc sợ mình gả cho Đậu Phụ Khang sao? Chuyện này, sao có thể chứ?

 

Nàng mím môi, khẽ cúi đầu. Một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy, con trai của La thúc, cũng bị bọn buôn người đó bắt cóc sao?”

 

“Không phải, con trai của La thúc bị một người có thù oán với ông ấy mang đi. Sau đó cũng là cha giúp tìm về. Vì cứu con trai của La thúc, cha còn bị thương. Cho nên La thúc rất trung thành với cha.”

 

Đoạn Uyển bừng tỉnh, chẳng trách khi nàng đi tìm La chưởng quỹ, ông ấy không nói hai lời đã giúp đỡ.

 

La thúc trung thành không phải với Đoạn gia, mà là với cha nàng, cho nên đối với nàng và ca ca đều có thể hết lòng hết dạ.

 

Đoạn Khiêm thở dài một hơi, hắn nhìn về phía Đậu Phụ Khang: “Nếu Đậu thiếu gia không tin, có thể đến phủ nha tìm hồ sơ năm đó, chắc là vẫn còn.”

 

Ánh mắt Đậu Phụ Khang phức tạp nhìn Đoạn Uyển một cái, rồi đứng dậy: “Ta tin.”

 

Hắn nói, rồi hướng về phía Đoạn Khiêm và Đoạn Uyển cúi đầu thật sâu: “Là chúng ta làm việc không đủ cẩn thận. Dù thế nào đi nữa, chuyện năm đó, đa tạ hai vị.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Nói xong, hắn đứng thẳng người: “Các vị cứ nghỉ ngơi, ta đi xử lý xong chuyện này rồi sẽ trở lại.”

 

Đậu Phụ Khang đi rồi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau.

 

Làm sao bây giờ, muốn đi xem náo nhiệt quá.

 

Thế là, hai người ăn ý liếc nhau một cái rồi cũng rời đi.