Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1272: Đập phá cửa hàng của Đoạn gia



Thế nhưng, Tả phu nhân lại không có động tĩnh gì.

 

Sau khi ả đến, cũng đã hai ngày liền không ra khỏi cửa.

 

Điều này làm Đậu Phụ Khang có chút khó hiểu. Hắn ngồi trong hậu viện của tiệm tạp hóa, nhìn về phía hai người Thiệu Thanh Viễn: “Hai vị nói xem, rốt cuộc bọn chúng có phải định ra tay với Đoạn gia không?”

 

“Mười phần thì hết tám chín phần.” Cố Vân Đông cảm thấy chắc chắn là vậy.

 

Thiệu Thanh Viễn rót cho Đậu Phụ Khang một ly trà, trầm ngâm nói: “Ta cảm thấy rất có khả năng là vị Tả phu nhân đó có điều kiêng kỵ.”

 

“Kiêng kỵ? Kiêng kỵ ai?”

 

“Cha của huynh.” Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đồng thanh nói.

 

Đậu Phụ Khang cũng không ngốc, được nhắc nhở như vậy, hắn lập tức bừng tỉnh: “Ý hai vị là, mấy ngày nay vị Tả phu nhân đó cũng nghe được không ít lời đồn, về việc Đậu gia là chỗ dựa của Đoạn gia, khiến chúng có chút e dè. Cho dù trước đó ta đã đuổi cha con Đoạn nhị gia ra khỏi phủ, cũng không thể xua tan sự cảnh giác của chúng? Chúng không tin chúng ta và Đoạn gia đã bất hòa?”

 

“Phần lớn là vậy.”

 

“Vậy… phải làm sao đây?”

 

Mặc dù Đậu Phụ Khang rất muốn để cha hắn bắt ngay bọn Tả phu nhân nhốt vào đại lao, nhưng Tả phu nhân này rốt cuộc làm việc cẩn thận, không để lại chứng cứ gì, cho dù là cha hắn cũng không dễ dàng bắt người.

 

Biết chúng sẽ ra tay với Đoạn gia, Đậu Phụ Khang vẫn luôn chờ đợi.

 

Tuy rằng dùng Đoạn nhị gia làm mồi nhử không tốt lắm, nhưng đây là biện pháp thích hợp nhất lúc này.

 

Chỉ là Tả phu nhân vẫn mãi không hành động thì thật khó hiểu.

 

“Diễn một vở kịch cho chúng xem đi.” Thiệu Thanh Viễn nói.

 

Mắt Đậu Phụ Khang sáng lên: “Nói xem?”

 

“Huynh cho người đi đập phá cửa hàng của Đoạn gia.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Đậu Phụ Khang: “…” Ngươi có nghiêm túc không? Cần phải tàn nhẫn như vậy sao?

 

Hắn vẻ mặt không đồng tình nhìn Thiệu Thanh Viễn, một lúc sau, hắn đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài: “Ta đi báo cho Đoạn Khiêm một tiếng trước đã.”

 

Còn phải nói cho Đoạn Khiêm biết, đây là ý của Thiệu Thanh Viễn, tuyệt đối không phải do hắn nghĩ ra.

 

Ai ngờ Đoạn Khiêm lại đồng ý.

 

Thế là ngày hôm sau, cửa hàng của Đoạn gia trong phủ thành đột nhiên xảy ra chuyện lớn.

 

Một đám quan binh hùng hổ xông vào tiệm lụa ở phía đông thành, trực tiếp ném vải vóc trong cửa hàng xuống đất. Chưởng quỹ định ngăn cản, không ngờ lập tức bị người ta vặn tay bắt đi.

 

Lâm chưởng quỹ lập tức lớn tiếng kinh hô: “Các ngươi làm gì, dựa vào đâu mà bắt ta?”

 

“Ngươi hỏi dựa vào đâu ư? Ngươi làm chuyện gì trong lòng tự biết.” Tên quan binh dẫn đầu hừ lạnh.

 

Lâm chưởng quỹ lại vẻ mặt ngạc nhiên, hắn không biết, hắn làm chuyện gì cơ chứ?

 

Hắn ra sức giãy giụa: “Các ngươi, các ngươi không thể bắt ta, chủ nhân của chúng ta là Đoạn nhị gia, Đoạn nhị gia và Đậu thiếu gia của các ngươi là chỗ quen biết cũ.”

 

“Ta phi.” Tên quan binh đánh một cái vào đầu Lâm chưởng quỹ: “Ngươi đừng có lôi kéo đại kỳ hại thiếu gia nhà ta nữa. Có bản lĩnh thì ngươi bảo họ Đoạn kia tới đây, thiếu gia nhà ta vừa hay đem nợ mới nợ cũ tính sổ rõ ràng với ông ta một lượt, xem ông ta có dám ra khỏi Đoạn phủ, có dám ló đầu ra không.”

 

Sắc mặt Lâm chưởng quỹ tức thì trắng bệch. Nói như vậy, lời đồn là thật, Đoạn nhị gia thật sự đã trở mặt với Đậu thiếu gia?

 

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, mắt thấy sắp bị bắt đi, vội vàng quay đầu nói với tiểu nhị trong cửa hàng: “Ngươi mau đi tìm Đoạn nhị gia, mau đi.”

 

Tiểu nhị kia khẽ cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng, đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.

 

Mấy tên quan binh lại cười nhạo một tiếng, dẫn Lâm chưởng quỹ đi.

 

Hai người đi cuối cùng trực tiếp đóng cửa hàng, sau đó niêm phong lại.