Người nhà Đoạn gia không ra ngoài, nhưng không có nghĩa là người ngoài không thể vào trong.
Mấy người nhà Đoạn gia đồng loạt cáo bệnh, nhưng không thể nào thật sự ốm liệt giường. Đoạn Văn vì hôm đó bị Cố Vân Đông tát một cái, lại bị Đậu Phụ Khang đuổi ra khỏi nhà, tính tình trở nên vô cùng nóng nảy.
Đoạn nhị thẩm thấy con gái cả ngày ở trong phòng đập phá đồ đạc cũng không phải cách, đành phải dẫn nàng ra sân đi dạo, chăm sóc hoa cỏ để điều chỉnh tâm trạng.
Kết quả, Đoạn Văn lại chăm mấy chậu hoa yêu thích nhất của mình đến héo úa, nửa sống nửa chết.
Đoạn Văn tức giận định bẻ gãy cành hoa, bị Đoạn nhị thẩm ngăn lại.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bà vốn định gọi thợ làm vườn trong phủ đến sửa sang, không ngờ thợ làm vườn lúc này lại bị bệnh, vì vậy chỉ có thể lén lút gọi người bên ngoài vào để cố gắng cứu lại mấy chậu hoa đó.
Tả phu nhân, chính là giả dạng thành thợ làm vườn để vào Đoạn phủ.
Chuyện sau đó không còn nằm trong tầm kiểm soát của Đoạn nhị thẩm nữa. Tóm lại, khi bà tỉnh lại, mình và con gái đã bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, bốn bề đen kịt vô cùng đáng sợ.
Đoạn nhị thẩm vội vàng lay tỉnh Đoạn Văn, cựa quậy đôi tay bị trói chặt, sắc mặt trắng bệch.
Đoạn Văn tỉnh lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bài vị đặt trên bàn trước mặt.
Trên đó viết — Vong phu Tả Hồng chi linh vị.
“A…” Đoạn Văn hét lên một tiếng thất thanh, đột ngột lùi về phía sau, hất ngã cả Đoạn nhị thẩm bên cạnh xuống đất.
Đoạn nhị thẩm đau đớn kêu lên một tiếng, vội quát: “Mau im miệng.”
Nhưng đã quá muộn, cửa phòng bị người ta mở ra, một nam tử mặt mày sa sầm bước vào.
Tiếng nói của hai người đột ngột tắt lịm, run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi, ngươi là ai? Ngươi bắt mẹ con ta làm gì?”
“Có phải ngươi muốn tiền không? Ngươi muốn bao nhiêu, ta đưa, chúng ta đều đưa cho ngươi, ngươi thả chúng ta ra.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Tử từ trên cao nhìn xuống họ, vẻ mặt thờ ơ khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Hắn liếc nhìn hai mẹ con, nói: “Yên tâm, ta sẽ cho các ngươi cả nhà đoàn tụ. Trước đó, thấy bài vị bên kia không? Mau dập đầu nhận lỗi cho tử tế, đó là các ngươi nợ ông ấy.”
Nói xong, Lương Tử đóng cửa phòng lại.
Hai mẹ con trong phòng lập tức la hét, nhưng vô dụng, họ bây giờ đã ở ngoài thành, nơi này ngoài trang viện này ra, không còn nhà nào khác.
Lương Tử ra khỏi cửa liền đi gặp Tả phu nhân. Tả phu nhân đi tới vài bước hỏi: “Bên Đoạn nhị gia thế nào rồi?”
“Đang trên đường tới.” Lương Tử do dự một chút, vẫn nói: “Nhưng vị nhị thiếu gia của Đoạn gia đã ra ngoài, không bắt được người.”
Tả phu nhân nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra: “Thôi, cứ để một nhà ba người họ đoàn tụ trước, Đoạn nhị thiếu gia không vội.”
Tả phu nhân nói, trong mắt lóe lên tia điên cuồng và khát máu.
Cứ chờ xem, những kẻ đã hại c.h.ế.t chồng ả, ả sẽ tự tay xử lý từng người một.
Đoạn gia thì sao? Ở Vạn Khánh phủ ngang ngược thì sao? Cuối cùng chẳng phải cũng rơi vào kết cục này sao?
Không chỉ Đoạn gia, mà cả những người đã từng tham gia vào chuyện đó, ả đều sẽ lôi ra báo thù.
Đáng tiếc người giúp đỡ mà Đoạn gia mời đến lúc đó đã rời khỏi Khánh An phủ, nếu không ả cũng sẽ không chọn Đoạn gia để ra tay đầu tiên.
“Đoạn Uyển kia, vẫn chưa tìm được sao?”
Lương Tử cúi đầu, có chút tự trách nói: “Nghe nói trước đó đã phóng hỏa ở Đoạn gia, sau đó liền không rõ tung tích, không ai biết nàng ta ở đâu, Đoạn gia tìm rất nhiều ngày cũng không tìm được.”
Tả phu nhân cười lạnh: “Nó trốn cũng giỏi đấy, tiếp tục cho người theo dõi, cho dù có trốn trong hang chuột cũng phải tìm ra cho ta.”
“Vâng, phu nhân.”
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe lăn.