Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1283: Thiệu Thanh Viễn bị bắt trộm



Lương Tử tiếp tục nói: “Đáng tiếc, tuy rằng Lý Phát Thắng cùng Tả lão đại làm việc chung, nhưng gan không đủ lớn, cũng không quá thông minh, còn không được lòng người.”

 

Cho nên sau này Tả Hồng bồi dưỡng không ít thuộc hạ, địa vị của Lý Phát Thắng lại càng ngày càng khó xử.

 

Có lẽ là biết rằng tiếp tục cũng không chiếm được nhiều lợi ích, nói không chừng sau này sẽ càng ngày càng bị ra rìa, vì vậy Lý Phát Thắng đã tìm một cơ hội, rời khỏi băng nhóm của họ.

 

Tả lão đại ít nhiều còn nhớ chút tình nghĩa xưa, cho nên cũng không ngăn cản.

 

Người hỏi chuyện nheo mắt lại: “Lý Phát Thắng đã tìm được cơ hội gì?”

 

“Ừm…” Lương Tử im lặng một lát, nói, “Hắn đã trộm một đứa trẻ, nói rằng người nhà của đứa trẻ đó là kẻ thù của hắn. Hắn muốn nuôi lớn đứa trẻ này, sau đó để nó g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ ruột của mình.”

 

Ba người Thiệu Thanh Viễn đứng ở một góc đồng thời thẳng lưng, hơi thở cũng ngừng lại.

 

“Đứa trẻ đó là ai? Cha mẹ ruột của nó là ai?”

 

Lương Tử cuối cùng cũng ngẩng đầu, liếc nhìn người hỏi chuyện, nói: “Ta không biết, ta chỉ biết đứa trẻ đó được trộm từ Kinh thành. Lúc đó chính ta và Lý Phát Thắng cùng đi Kinh thành, ngày đó đúng là đêm Trung thu, Kinh thành có hội đèn lồng, trên đường người đông như kiến, ta và Lý Phát Thắng định nhân cơ hội làm một vụ.”

 

Hắn phảng phất như đang hồi tưởng lại, chậm rãi nói: “Lúc đó chúng ta đang nhìn dòng người qua lại trên đường, đột nhiên thấy một đôi vợ chồng trẻ. Lý Phát Thắng vừa nhìn thấy họ, ánh mắt liền trở nên vô cùng đáng sợ, giống như muốn lao lên g.i.ế.c người vậy, đặc biệt hung tàn, ta cũng giật cả mình.”

 

“Sau đó Lý Phát Thắng liền nhờ ta giúp đỡ, nói muốn đứa trẻ trong lòng người vợ, nhờ ta giúp bắt trộm nó ra. Dù sao hắn cũng chỉ là một gã nông dân, cũng chỉ có sức trâu. Thật ra ta biết, hắn muốn ta đi g.i.ế.c đôi vợ chồng đó, ha ha, sao có thể? Chẳng lẽ ta lại đáng vì hắn mà đi g.i.ế.c hai người trông có vẻ không dễ chọc vào sao? Lý Phát Thắng cũng biết không có khả năng, cho nên hắn đã giao dịch với ta, nhờ ta bắt trộm đứa trẻ đó.”

 

“Lý Phát Thắng hứa với ta chỉ cần ta ôm đứa trẻ đó cho hắn, hắn sẽ đưa hết tài sản mà hắn tích cóp được bao năm qua cho ta. Ta biết hắn có tiền, rất nhiều tiền. Hắn giấu tiền ở một nơi, lại nỡ bỏ ra một khoản lớn như vậy cho ta, có thể thấy hắn hận đôi vợ chồng này đến mức nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người hỏi chuyện hơi im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng lại: “Ngươi có biết Lý Phát Thắng có thù hận gì với đôi vợ chồng đó không?”

 

Lương Tử ngước mắt, nhìn lên trần phòng giam: “Không biết.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Đôi vợ chồng đó có thân phận gì?”

 

Lương Tử đột nhiên cười như không cười nhìn hắn: “Ngươi có vẻ rất tò mò về chuyện của Lý Phát Thắng, tại sao? Hắn đã c.h.ế.t rồi. Chẳng lẽ, là vì đứa trẻ kia…”

 

“Bảo ngươi nói thì cứ nói, ở đâu ra nhiều câu hỏi vậy?”

 

Lương Tử cười cười, biên độ có chút lớn, lập tức động đến vết thương trên mặt, đau đến mức hắn kêu lên một tiếng, mới nhỏ giọng trả lời: “Ta không biết thân phận của đôi vợ chồng đó, sau khi trộm đứa trẻ, chúng ta không ở lại Kinh thành nữa, mà rời khỏi thành ngay, chạy trốn rất xa.”

 

Không biết thân phận của đôi vợ chồng đó?

 

Cố Vân Đông nhíu mày, vậy chẳng phải vẫn không có manh mối gì sao?

 

“Đôi vợ chồng đó trông như thế nào, ngươi còn nhớ không?”

 

Lương Tử dừng lại một chút, nheo mắt dường như suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Trông như thế nào à? Đã hai mươi năm rồi, ta làm sao còn nhớ được?”

 

Dừng một chút, hắn lại nói: “Chỉ mơ hồ cảm thấy, hai người đều rất đẹp, trai tài gái sắc, nhìn là biết trời sinh một đôi.”