Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1290: Lời dặn của Tiết Vinh



Đồng Thủy Đào nịnh nọt đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, có chút ngượng ngùng nói: “Ta đi thắp hương cho người ta.”

 

Cố Vân Đông ngẩn ra: “Thắp hương?”

 

“Vâng, trước khi ta đi, Tiết Vinh đã tìm ta. Hắn biết chúng ta sẽ đi qua Vạn Khánh phủ, nên nhờ ta đến thăm muội muội của hắn, nói với muội muội hắn rằng hắn sống rất tốt, sau này có cơ hội sẽ lại đến thăm nàng.”

 

Cố Vân Đông đột nhiên nhớ ra, Tiết Vinh là người mà nàng đã mua về từ chỗ môi giới ở Vạn Khánh phủ.

 

Hắn trước đây làm người hầu ở Tân phủ, muội muội của hắn chính là bị đại thiếu gia của Tân phủ hại chết.

 

“Ngươi nên nói với ta sớm hơn, ta cũng có thể đi thăm.” Cố Vân Đông xoa xoa thái dương nói.

 

Đồng Thủy Đào gãi đầu: “Trước đó ta định nói với tiểu thư, nhưng Tiết Vinh đã dặn ta không được nói. Hắn nói nếu tiểu thư biết, chắc chắn sẽ muốn đi thăm, nhưng ngài là tiểu thư, Tiết Vinh là hạ nhân, không dám nhận phúc khí lớn như vậy.”

 

Cố Vân Đông tức thì không nói nên lời.

 

Đồng Thủy Đào nhận lỗi: “Là ta không chú ý, ta đã nói chuyện với muội muội của Tiết Vinh hơi lâu, nói cho nàng biết Tiết Vinh ở Cố gia mọi thứ đều tốt, bây giờ theo lão gia học được không ít kiến thức, nói chuyện cũng ra dáng lắm rồi, bảo nàng yên tâm. Ta nhất thời nói nhiều quá, lúc này mới đến muộn.”

 

“Được rồi, lần sau chú ý là được. Còn nữa, nếu gặp phải tình huống thuyền sắp chạy như thế này, không được liều mạng nhảy lên.”

 

“Vâng, tiểu thư, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

 

Cố Vân Đông lúc này mới không nói nàng nữa, mấy người thu dọn đồ đạc một lát.

 

Họ thuê ba phòng, phòng của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở giữa, Đồng Thủy Đào ở bên trái, Thiệu Văn ở bên phải.

 

Hai người Đồng Thủy Đào thu dọn đồ đạc của mình, lại đem một số nồi niêu xoong chảo dọn vào phòng mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong nháy mắt, phòng của Cố Vân Đông và mọi người trở nên rộng rãi hơn.

 

Cố Vân Đông lấy ra chăn ga sạch sẽ từ trong rương ra trải lên giường, lúc này mới thoải mái ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh.

 

Không ngờ vừa mở cửa sổ, liền thấy Đồng Thủy Đào ở bên kia vẫy tay với mình: “Tiểu thư, đây là lần đầu tiên ta đi thuyền đó.”

 

Cố Vân Đông trước đây đã đi thuyền rồi, nhưng ở thế giới này, nàng cũng là lần đầu tiên.

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, chiếc thuyền này thật ra chạy rất nhanh, mặt nước còn rất trong, chỉ là gió hơi lớn.

 

Thiệu Thanh Viễn cầm một chiếc áo choàng đến, đội mũ lên che nửa đầu nàng: “Đừng để bị cảm lạnh, những ngày trên thuyền còn nhiều, từ từ ngắm không vội. Ta đã hỏi thăm rồi, đoạn sông đi qua Hà Định phủ, hai bên bờ trồng đầy cây hoa quế. Thời tiết này đúng là mùa hoa quế nở, đi một đường đều là hương thơm, trên mặt sông cũng nổi lềnh bềnh hoa quế, trông như tiên cảnh vậy.”

 

Chuyện này sao nàng không nghe nói? Cố Vân Đông tức thì hứng thú, chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi đã mong chờ không thôi.

 

Quả nhiên, đây mới là chuyến đi hưởng tuần trăng mật trong tưởng tượng của nàng.

 

Nhìn mặt sông một lát, Cố Vân Đông liền đóng nửa cửa sổ lại, nghỉ ngơi trong khoang một lát.

 

Trưa là ăn bánh ngô của ông Vu, Cố Vân Đông lấy tương ớt trước đó ra phết lên bánh, vị ngon khỏi phải bàn.

 

Chỉ là bánh ngô của ông Vu hơi nhiều, họ phải ăn hết cái này trước mới có thể ăn món khác.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Đến tối, Đồng Thủy Đào liền mượn bếp trên thuyền nấu chút cháo, tiếp tục ăn với bánh ngô rồi đi ngủ.

 

Vốn tưởng rằng cứ như vậy một đường thuận lợi, không ngờ ngày hôm sau thức dậy, Cố Vân Đông liền phát hiện — Đồng Thủy Đào lại bị say sóng.