Đồng Thủy Đào loạng choạng một chút, vẫn đi tới, kéo Cố Vân Đông vào khoang của mình: “Tiểu thư, ta, ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên nói với người một tiếng.”
“Nói gì? Cứ thần thần bí bí.”
Cố Vân Đông ngồi ở mép giường, nhướng mày.
Đồng Thủy Đào hạ thấp giọng: “Tiểu thư, vừa rồi lúc ta lên thuyền đã thấy một người phụ nữ đi theo sau cô gia, người không biết đâu, cái ánh mắt của người phụ nữ đó nhìn cô gia, cái ánh mắt đưa tình, thâm sâu như biển, thề non hẹn biển ấy…”
“Đừng dùng thành ngữ lung tung, nói chuyện cho đàng hoàng.”
“À à à.” Đồng Thủy Đào vội vàng dừng lại, tiếp tục nói, “Tóm lại, người phụ nữ đó vừa nhìn là biết có ý đồ xấu với cô gia, còn cứ nhất quyết đi theo sau, vô cùng không biết xấu hổ.”
Cố Vân Đông hỏi: “Vậy Thiệu đại ca thì sao?”
“Cô gia à, cô gia cũng không biết có phải không nghe thấy không, dù sao đi rất nhanh, lập tức bỏ lại người phụ nữ đó.” Đồng Thủy Đào nói đến đây, liền đặc biệt kiêu ngạo, “Thật ra ta cảm thấy, có tiểu thư ở đây, cô gia sẽ không để mắt đến những người phụ nữ khác đâu.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông cười nói: “Nếu đã vậy, vậy ngươi có gì phải băn khoăn?”
“Cô gia tuy có tiểu thư là đủ rồi, nhưng không chịu nổi những người phụ nữ mặt dày mày dạn khác. Có những người nếu như không quan tâm đến việc làm thiếp cho cô gia, cứ nhất quyết bám lấy cô gia thì sao? Cho nên tiểu thư, chúng ta vẫn phải canh phòng nghiêm ngặt, lúc nào cũng phải để mắt đến cô gia, xem bên cạnh chàng có người phụ nữ nào xuất hiện không. Ví như vừa rồi, tiểu thư và cô gia xuống thuyền đi hai nơi khác nhau, cô gia lập tức bị người phụ nữ đó bám theo.”
Lúc nào cũng phải để mắt đến Thiệu đại ca???
Cố Vân Đông tưởng tượng đến cảnh này, liền cảm thấy có một cảm giác ngột ngạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đồng Thủy Đào, Cố Vân Đông trong chốc lát không biết nói gì cho phải.
Đồng Thủy Đào: “Tiểu thư người đừng không để trong lòng, trước đây ta cũng cảm thấy chuyện này sẽ không xảy ra với cô gia. Dù sao ở thôn Vĩnh Phúc, những cô nương đó thấy cô gia đều trốn rất xa, cô gia đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn chưa lấy vợ, cho nên giá trị của chàng không cao. Nhưng vừa ra khỏi thôn Vĩnh Phúc, cô gia lập tức trở thành món hàng nóng, không thể không đề phòng.”
Cố Vân Đông: “…” Nàng vỗ vỗ vai Đồng Thủy Đào, “Ta cảm thấy ngươi nói rất có lý, nhưng lúc nào cũng phải theo dõi một người, chính ta cũng không chịu nổi, cho nên thôi đi. Cô gia nhà ngươi là người như thế nào ta rõ hơn ngươi, lùi một vạn bước mà nói, cho dù thật sự có một ngày chàng để ý đến người phụ nữ khác, một mình ta cũng không phải không thể sống được. Ngươi chẳng lẽ sợ ta nuôi không nổi ngươi sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, không thì đầu càng thêm choáng váng, tối nay có sườn hầm củ cải ăn đó.”
Nghĩ đến tay nghề của tiểu thư, Đồng Thủy Đào không nhịn được nuốt nước miếng. Tuy rằng nàng say sóng, nhưng hình như khẩu vị không hề giảm sút, cũng là một chuyện rất thần kỳ.
Cố Vân Đông xách sườn đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến lời của Đồng Thủy Đào, nàng vẫn quay về khoang của mình tìm Thiệu Thanh Viễn trước.
Chỉ là khi qua đó mới phát hiện cửa khoang đã khóa, hẳn là đã ra ngoài rồi.
Cố Vân Đông liền không vào nữa, xách sườn đi đến bếp nhỏ.
Vào cửa mới phát hiện, bên trong bếp nhỏ đã có người, còn là một cô nương.
Cô nương đó đang cúi người quạt lò, thấy nàng đi vào, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mặt không biểu cảm gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục quạt lửa.
Cố Vân Đông ngửi thấy một mùi thuốc, đó hẳn là siêu thuốc. Nàng cũng gật đầu một cái, sau đó bắt đầu làm việc của mình.