Cố Vân Đông: “…”
Trước đây có lẽ không ưa, nhưng sau khi phương pháp tiêm chủng đậu bò thành công rực rỡ, Thôi cô nương đó có phải đã thích Thiệu Thanh Viễn hay không, thì khó mà nói.
Nhưng chuyện này chỉ có chính nàng ta là rõ nhất.
Cố Vân Đông liền không nói thêm nữa, chỉ đưa tay véo véo má chàng: “Nhưng mà gương mặt này của chàng bây giờ càng ngày càng có tướng trêu hoa ghẹo nguyệt, nói không chừng ngày nào đó ta thật sự phải giấu chàng đi mới được.”
“Ta cũng muốn giấu nàng đi.” Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, áp sát lại.
“Ta thì có ai để ý đâu.”
“Vậy sao?” Thiệu Thanh Viễn cười cười.
Nương tử của chàng hình như vẫn chưa biết mình có sức hút đến mức nào. Không nói đâu xa, chỉ nói đến Đoạn Khiêm ở Vạn Khánh phủ.
Tên nhóc đó lúc trước sau khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cố Vân Đông, sự kinh ngạc và vui mừng trong mắt vô cùng rõ ràng. Sau đó khi nhìn thấy chàng, mới giấu đi tình ý trong mắt.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn nhạy bén đến mức nào, làm sao có thể không nhìn ra?
Nếu không phải Đoạn Khiêm đủ phong độ, biết Cố Vân Đông đã thành thân nên giữ khoảng cách, Thiệu Thanh Viễn tuyệt đối sẽ không hợp tác với hắn.
Nhưng chuyện này, chàng và Đoạn Khiêm trong lòng tự biết là được, không cần thiết phải nói cho Vân Đông.
“Ăn cơm thôi.”
Cố Vân Đông không còn bận tâm đến chuyện của hai cha con Thôi thái y nữa, ăn xong liền nghỉ ngơi.
Nàng vẫn làm việc của mình, nhưng không khí trên thuyền so với hai ngày trước quả thực có sự khác biệt rõ rệt.
Những lời đồn về việc Thôi cô nương có lòng Bồ Tát, ngoài lạnh trong nóng ngày càng nhiều.
Những người này phần lớn là sau khi say sóng đã được Thôi cô nương cho thuốc, Cố Vân Đông nghe xong cũng chỉ lắc đầu.
Thuốc say sóng hiệu quả không kéo dài, họ hôm nay uống thuốc, ngày mai nếu không lên bờ vẫn sẽ nôn mửa khó chịu như cũ.
Vị Thôi cô nương kia giúp được nhất thời, chẳng lẽ còn có thể cung cấp thuốc miễn phí mãi sao? Nàng ta có đủ không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Vân Đông cười cười, xoay người vào bếp nhỏ.
Không ngờ Thôi cô nương đã ở đó, nàng ta vẫn đang ngồi trước siêu thuốc sắc thuốc.
Nhìn thấy nàng đi vào, nàng ta hơi ngẩn ra một chút, sau đó tiếp tục làm việc.
Cố Vân Đông cũng lo làm việc của mình, chỉ là Thôi cô nương lại dần dần trở nên không bình tĩnh.
Nàng ta thường xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, đánh giá từ trên xuống dưới.
Nhưng nàng ta không mở miệng, Cố Vân Đông cũng không nói gì.
Giống như đang xem ai không đủ kiên nhẫn hơn, bây giờ người có ý đồ trong lòng lại không phải là nàng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, vị Thôi cô nương kia vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Ngươi chính là người vợ nhà quê của Thiệu Thanh Viễn?”
Vợ… nhà quê?
Cách xưng hô này, dường như cũng không sai.
Cố Vân Đông quay đầu, hai tay chùi vào tạp dề trên người, hành động này quả nhiên khiến Thôi cô nương nhíu chặt mày lại.
Cố Vân Đông cảm thấy buồn cười: “Thôi cô nương có chuyện gì sao?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Thôi cô nương?” Thôi cô nương khẽ nhẩm lại ba chữ này, trên mặt đột nhiên có thêm vài phần vui vẻ: “Xem ra Thiệu Thanh Viễn đã nhắc đến ta với ngươi.”
Cố Vân Đông nén lại ý muốn trợn mắt, “Rốt cuộc cô có chuyện gì?”
Trên mặt Thôi cô nương lại khôi phục vẻ mặt không cảm xúc: “Ngươi có vẻ rất biết nấu ăn, một ngày ba bữa đều làm rất phong phú, ngươi biết làm từ nhỏ sao? Thiệu Thanh Viễn dường như rất hài lòng với tài nấu nướng này của ngươi.”
Cố Vân Đông mà không nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng ta thì nàng đúng là kẻ ngốc.
Chẳng phải là nói nàng một cô nương nhà quê, ngoài nấu ăn ra thì chẳng được tích sự gì sao? Chỉ có thể dùng cách đó để hầu hạ đàn ông?
Cố Vân Đông mỉm cười, thong thả ưu nhã phun ra một câu: “Liên quan quái gì đến ngươi?!”