“Nói tiếp đi.” Cố Vân Đông nhướng mày.
Ừm, nếu là đến Hà Định phủ mới biết được, vậy thì quả thực không có cơ hội nói cho Thiệu Thanh Viễn.
Thôi Lan bị gió thổi đến choáng váng, lại bị Cố Vân Đông dọa cho một phen, căn bản không có cách nào nghĩ ra một lời nói dối hoàn hảo không kẽ hở, vì vậy gần như là nói thật hết.
“Ta ở Hà Định phủ đã cứu mạng cháu trai của một vị phú hộ, vị phú hộ đó vô cùng cảm kích ta và cha ta. Sau đó, ta vô tình nghe được ông ấy nhắc đến Bạch Mộc Tử, ta nghĩ đến việc Thiệu Thanh Viễn trước đây đã tốn bao tâm sức vì vị thuốc này nên đã hỏi thêm vài câu. Vị phú hộ thấy ta tha thiết cần vị thuốc này, để báo đáp ơn cứu mạng của ta, liền nói rằng người con trai xa ở Kinh thành của ông ấy có trong tay một cây. Ông ấy có thể viết thư cho con trai, báo cho con trai biết sự tình, con trai ông ấy chắc chắn sẽ đưa Bạch Mộc Tử cho ta.”
“Nhà nào ở Kinh thành?”
Thôi Lan dừng một chút, nói: “Nghiêm gia, một thương nhân bán trà ở Kinh thành.”
Thương nhân bán trà à.
“Vậy bức thư đó đâu?”
“Ta không có.” Thôi Lan đáp, “Nghiêm lão gia tử đã viết xong rồi phái người đưa thẳng đến Kinh thành, Nghiêm gia cũng biết thân phận của cha ta. Đợi chúng ta về đến kinh, Nghiêm gia tự nhiên sẽ đem Bạch Mộc Tử đưa đến phủ của chúng ta.”
Nói đến đây, trên mặt Thôi Lan cuối cùng cũng lộ ra một tia đắc ý.
Xem đi, ngươi biết những chuyện này thì đã sao? Vẫn không lấy được Bạch Mộc Tử.
“Ngươi đã biết hết rồi, bây giờ có thể kéo ta lên rồi chứ?”
Cố Vân Đông nhướng mày, đột nhiên cao giọng nói: “Ta hỏi xong rồi.”
Thôi Lan ngẩn ra, ngay sau đó, trên boong tàu liền truyền đến hai tiếng bước chân.
Một bóng người đi đến trước mặt, nàng ta mới thấy rõ là ai.
Thiệu Thanh Viễn??
Vẻ kinh ngạc và vui mừng trên mặt Thôi Lan chợt lóe lên: “Thiệu Thanh Viễn, chàng đã thấy cả rồi, vợ của chàng muốn hại c.h.ế.t ta. Nàng ta tâm địa độc ác, chàng nên thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, mau kéo ta lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo Thôi Lan một cái, không thèm nói với nàng ta một lời, chỉ nói với Cố Vân Đông: “Ta về khoang thì thấy cửa phòng khóa, nên qua đây tìm. Vừa hay thấy hộ vệ của Thôi thái y đến, ta đã cản người đó lại. Nếu nàng hỏi xong rồi, chúng ta về thôi, kéo nàng ta lâu như vậy, tay chắc mỏi rồi, ta xoa cho nàng.”
Thôi Lan nghe xong, vẻ mặt không dám tin.
Thiệu Thanh Viễn từ đầu đến cuối đều nghe thấy mà không nói gì, thậm chí còn cản hộ vệ đi theo bảo vệ cha con họ, ngăn cản hắn đến cứu nàng?
Thôi Lan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Không phải như vậy, Thiệu Thanh Viễn không nên như thế này.
Chàng rõ ràng có lòng hiệp nghĩa, rõ ràng nên phân biệt phải trái, nên…
Tại sao lại như vậy?
Cố Vân Đông liếc nàng ta một cái, trực tiếp buông tay ra.
Ngay lúc Thôi Lan cho rằng mình sắp ngã xuống, một sợi dây thừng đột nhiên bay tới, nháy mắt quấn quanh eo nàng ta, hơi dùng sức một chút, liền kéo nàng ta lên boong tàu.
Thôi Lan kinh hồn chưa định, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.
Hồi lâu sau, nàng ta mới ngẩng đầu, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Thiệu Thanh Viễn đang đỡ Cố Vân Đông rời đi.
Đôi mắt Thôi Lan gần như đỏ ngầu, mang theo hận ý nồng đậm.
Hộ vệ bên cạnh khẽ cụp mắt, thấp giọng nói: “Thôi cô nương vẫn nên về khoang đi.”
Thôi Lan đột ngột quay đầu, ánh mắt phẫn hận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Hoàng thượng sai các ngươi bảo vệ chúng ta, ngươi bảo vệ như vậy sao? Thiệu Thanh Viễn cản một chút là cản được, ngươi đúng là đồ vô dụng.”
Hộ vệ nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Ta phụng mệnh bảo vệ Thôi thái y, không bao gồm cô.”
Nói xong, xoay người bỏ đi.
Hắn là cấm vệ quân, chỉ là tạm thời đảm nhận nhiệm vụ hộ vệ cho Thôi thái y, chưa đến lượt Thôi Lan chỉ vào mũi mắng.