Tống Đức Giang hừ lạnh một tiếng: "Vết thương của Nhiếp thiếu phu nhân vốn không nặng, tuy ngã đập đầu vào đá làm tổn thương não bộ, nhưng chỉ cần chữa trị kịp thời, xử lý cẩn thận, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe, vết thương đó căn bản không cần dùng đến Bạch Mộc Tử. Nhưng nàng lại gặp phải một tên lang băm, cho dùng thuốc khác, khiến vết thương vốn đang lành chẳng những không khép lại, mà giờ còn lở loét mưng mủ."
Ông càng nói càng tức: "Ngươi phải biết, não bộ của con người vốn vô cùng phức tạp, cho dù là thái y chúng ta, gặp phải tình huống này cũng không dám xem nhẹ, phải hết sức cẩn thận. Nếu không chỉ một chút sơ sẩy, một vết thương như vậy có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh, mắt mù tai điếc, đủ loại bệnh tật kéo theo."
"Hiện tại Nhiếp thiếu phu nhân, chính là đang gặp phải tình huống tồi tệ nhất. Bệnh tình của nàng đã vô cùng nghiêm trọng, nếu còn trì hoãn nữa, chỉ sợ…"
Kinh Triệu Doãn vội hỏi: "Sẽ thế nào?"
Tống thái y thở dài: "Vốn dĩ vết thương của Nhiếp thiếu phu nhân không cần dùng đến Bạch Mộc Tử, nhưng bây giờ, lại thật sự chỉ có Bạch Mộc Tử mới có thể cứu được."
Thôi thái y nghe vậy, lập tức nói: "Nghiêm lão gia, ngươi còn gì để nói nữa không? Đại nhân ngài nghe thấy rồi đó, Nghiêm lão gia lúc trước căn bản không cho Nghiêm thị dùng vị thuốc kia, vết thương trước đó của Nghiêm thị cũng hoàn toàn không nghiêm trọng. Tất cả chuyện này đều do Nghiêm gia một tay sắp đặt. Lợi dụng chính con gái ruột của mình để hãm hại con gái ta, chỉ vì muốn chiếm đoạt Bạch Mộc Tử."
Kinh Triệu Doãn còn chưa kịp nói, Nhiếp Thông bên cạnh đã lao tới, chẳng thèm để ý Nghiêm lão gia có phải là nhạc phụ của mình hay không, túm lấy cổ áo ông ta, mặt mày xanh mét nói: "Ngươi còn là người không? Đó là con gái ngươi, con gái ruột của ngươi. Ngươi lợi dụng nàng thì thôi đi, nhưng tại sao không cho nàng chữa trị đàng hoàng? Nàng bây giờ là phu nhân của Nhiếp gia ta, ngươi để Nhiếp gia ta ở đâu? Hả?"
Hắn vừa nói vừa siết chặt nắm đấm, dường như sắp đánh người.
Kinh Triệu Doãn vội vàng kéo hắn lại. Không còn cách nào khác, người vào sân An Hòa Viên không nhiều, chỉ có chính ông tự ra tay cản người. "Bình tĩnh, bình tĩnh, Nhiếp công tử bây giờ không phải là lúc xúc động, việc cấp bách là mau chóng chữa khỏi vết thương cho lệnh phu nhân."
Nhiếp Thông giãy giụa hai cái không thoát ra được, nhưng cũng dần bình tĩnh lại.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nhìn chằm chằm Nghiêm Dịch Hải: "Bạch Mộc Tử đâu? Nếu Bạch Mộc Tử còn trong tay ngươi, mau đưa ra đây, để Tống thái y cứu Nghiêm Nhã."
Nghiêm Dịch Hải cắn răng, ngẩng đầu còn muốn nói gì đó.
Kinh Triệu Doãn nheo mắt lại: "Nghiêm Dịch Hải, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói nữa không? Ngươi vu khống cha con Thôi thái y, làm trọng thương Nhiếp thiếu phu nhân là sự thật, cùng bản quan về phủ nha, khai báo rõ ràng mọi chuyện đi."
Lời muốn biện bạch của Nghiêm Dịch Hải nghẹn lại trong họng, hắn nắm chặt tay, quay đầu nhìn về phía Nghiêm phu nhân.
Nghiêm phu nhân vừa chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của ông ta, lòng lập tức run lên.
Bao năm vợ chồng, bà còn có gì không hiểu? Lão gia đây là muốn bà gánh hết tội danh về mình.
Nhưng, chỉ là…
Nghiêm phu nhân do dự, sau khi mọi người trở lại phủ nha, Kinh Triệu Doãn lại bắt đầu thẩm vấn.
Nghiêm Dịch Hải mấy lần nhìn về phía Nghiêm phu nhân. Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, Nghiêm phu nhân đành hét lớn một tiếng nhận hết mọi tội lỗi.
"Đại nhân, đại nhân tha mạng, là tiện phụ nhất thời bị ma xui quỷ khiến, không muốn Bạch Mộc Tử rơi vào tay người khác, lại căm hận Nghiêm Nhã gả được cho một phu quân tốt, sợ nó sống tốt rồi sẽ quay lại trả thù, cho nên mới nảy sinh tâm tư xấu xa. Tất cả đều là lỗi của tiện phụ, lão gia ông ấy, ông ấy không hề hay biết…"