Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1371: Chìa khóa ngọc bội



Cố Vân Đông nói được nửa chừng, đột nhiên dừng lại.

 

Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Các người nói chìa khóa Ngọc Môn, lẽ nào, là một miếng ngọc bội?"

 

Bạch Chi Ngôn và Tống Đức Giang đồng thời lộ ra nụ cười vui mừng: "Đúng vậy, chính là một miếng ngọc bội, quả thực ở chỗ ngươi?"

 

"Ta đúng là có một miếng, nhưng miếng ngọc bội đó, là ta lục soát được từ trên người hai tên lưu dân kia." Nói đến đây, Cố Vân Đông suýt chút nữa đã quên mất miếng ngọc bội này, lúc trước trực tiếp cất vào trong không gian, bây giờ e là phải tìm kỹ lại mới được, cũng không biết ở góc nào.

 

"Không sai, không sai, chính là ở trên người hai tên lưu dân đó." Bạch Chi Ngôn có chút kích động lên, "Miếng ngọc bội lúc đó là ở trên người Bạch Dương, lưu dân đã tiếp xúc với Bạch Dương, chắc là lúc đó đã ra tay, trộm mất miếng ngọc bội."

 

Tối hôm đó hắn bị thương, đột nhiên sốt cao, người có chút mơ màng.

 

Mà bên cạnh chỉ có Cao Phong, hắn vừa phải chăm sóc mình, vừa phải chăm sóc Bạch Dương và Bạch Nguyệt.

 

Thực ra khi có hai người vào sân, Cao Phong đã biết, chỉ là vì phải chăm sóc mình, cho nên không thể kịp thời ra ngoài.

 

Kết quả một người trong đó mò vào, đụng phải Bạch Dương, người đó đương trường muốn ôm Bạch Dương đi.

 

Là Cao Phong kịp thời cứu Bạch Dương về, nhưng ai biết chỉ trong chớp mắt, miếng ngọc bội treo trên cổ Bạch Dương đã bị hắn cắt đứt lấy đi.

 

Trong nhà tối tăm, Cao Phong không thấy rõ.

 

Hắn cứu Bạch Dương xong bảo nó ở cùng Bạch Nguyệt, mình quay đầu xử lý tên lưu dân kia, từng bước một dồn người ra sân mới ra tay.

 

Không ngờ tên còn lại ở bên ngoài đã bị giết.

 

Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, Cao Phong không hỏi tên họ người ta, cũng không cần thiết.

 

Nhưng dù sao nàng cũng đã giúp giải quyết một người, tuy nói một mình hắn cũng có thể xử lý, nhưng quả thực đã giảm bớt cho hắn một chút áp lực.

 

Lại thấy cô nương này gầy gò, một bộ dạng lưu dân, Cao Phong liền dứt khoát cầm bánh và màn thầu tỏ ý cảm tạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn việc cô nương sau đó lục soát tài sản của hai người chết, hắn cũng không để ý.

 

Không ngờ, ngọc bội cứ như vậy vào túi của cô nương này.

 

Cao Phong cho đến khi xe ngựa chạy được một ngày sau mới phát hiện ngọc bội của Bạch Dương không thấy, chỉ là lúc đó quay lại tìm, biển người mênh mông, đâu còn tìm được?

 

Đặc biệt là trong tình huống không biết tên họ, tuổi tác, bên cạnh nàng còn có ai, quả thực khó như lên trời.

 

Thế nhưng, bây giờ người này, lại ở ngay trước mặt mình.

 

Bạch Chi Ngôn từ từ nhắm mắt lại, hắn cũng không biết nên nói gì, nhân duyên trên đời này chính là kỳ diệu như vậy.

 

Hắn nhìn về phía Cố Vân Đông: "Miếng ngọc bội đó… ở đâu?"

 

"Ở…" Cố Vân Đông vừa định nói ở trên người, sau lại nghĩ lại không đúng, ai lại vô duyên vô cớ mang theo một miếng ngọc bội xa lạ lục soát được từ trên người lưu dân? Nàng lại không phải là không có tiền tự mua.

 

Vì vậy, Cố Vân Đông đổi giọng, nói: "Ở trong nhà."

 

"Nhà nào?"

 

"Bên hẻm Hợp Thái ở kinh thành, nhưng ta phải tìm xem, ta nhớ lúc trước thu dọn đồ đạc, là bỏ hết vào một cái hộp, cũng không biết có nhớ nhầm không."

 

Bạch Chi Ngôn vội vàng kích động lên: "Vậy mau tìm xem."

 

Cố Vân Đông lập tức gật đầu: "Được, vậy ta về ngay."

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Thực ra nàng sao lại không kích động? Nếu miếng ngọc bội đó thật sự là chìa khóa, vậy nàng rất nhanh sẽ có thể lấy lại được Bạch Mộc Tử.

 

Niềm vui bất ngờ này, khiến nàng có chút không thể chờ đợi.

 

Thiệu Thanh Viễn cũng đứng dậy, nói với hai người: "Vậy chúng tôi về trước."