Người đó cẩn thận đọc thông báo từ trên xuống dưới, trong lòng đã hiểu, xoay người rời đi.
Bàng thợ mộc vốn đang kỳ quái định ra hỏi, không ngờ chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Người đó rất nhanh rời khỏi phố Cẩm Lan, không bao lâu sau, xuất hiện tại một tửu lầu.
Hắn nhìn quanh, thấy người ở một góc, vội vàng chạy qua: "Thiếu gia, cửa hàng ở phố Cẩm Lan có tình hình mới."
Thang Khởi Kính đang ăn, nghe vậy vội nuốt xuống miếng thịt cá trong miệng, uống một ngụm nước, hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Cửa hàng đó định tuyển người."
Thang Khởi Kính nghe vậy nhíu mày, có chút mất hứng: "Tuyển người thì tuyển người, có gì lạ đâu. Cửa hàng của Thiệu Thanh Viễn nếu chuẩn bị khai trương, tìm hai tiểu nhị cũng là bình thường thôi? Bổn thiếu gia bảo ngươi đi canh chừng Thiệu Thanh Viễn, những việc vặt vãnh này không cần phải báo cáo từng li từng tí."
"Không phải đâu thiếu gia, cửa hàng đó tuyển tiểu nhị không giống bình thường."
"Chỗ nào không giống?"
"Cửa hàng của Thiệu Thanh Viễn tuyển nữ tiểu nhị." Hạ nhân không khỏi hơi cao giọng.
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Thế nhưng, ngay sau đó lại truyền đến hai tiếng nghi hoặc, không chỉ Thang Khởi Kính, phía sau còn có một giọng nói có chút quen tai.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thang Khởi Kính sững sờ, vội ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy rõ người đến, hắn vội vàng đứng dậy, suýt nữa đụng phải chiếc ghế sau lưng. Nhưng hắn không màng gì cả, trên mặt lập tức nở nụ cười, có chút nịnh nọt mở miệng: "Quận vương gia, sao ngài lại ở đây?"
Dịch Tử Lam liếc hắn một cái: "Ngươi ở đây được, ta lại không ở đây được sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thang Khởi Kính liên tục lắc đầu: "Tất nhiên không phải, kinh thành này nơi nào mà Quận vương gia không đi được chứ?"
Dịch Tử Lam khẽ hừ một tiếng, rất nhanh dời tầm mắt, nhìn về phía hạ nhân đứng sau Thang Khởi Kính: "Ngươi, ngươi lặp lại lời vừa rồi đi."
Hạ nhân kia run rẩy, đầu có chút ngơ ngác, lời vừa rồi? Hắn vừa nói gì nhỉ?
À à, đúng rồi, hắn nhớ ra rồi, lập tức lặp lại câu cuối cùng: "Cái đó, cửa hàng của Thiệu Thanh Viễn tuyển nữ tiểu nhị."
Mắt Dịch Tử Lam nheo lại: "Thiệu Thanh Viễn? Thiệu Thanh Viễn đến kinh thành rồi?"
Thang Khởi Kính nhỏ giọng trả lời: "Dạ, hình như là vậy."
Ánh mắt bất mãn của Dịch Tử Lam lập tức dừng lại trên người hắn: "Chuyện từ khi nào, mà ngươi lại không đến báo cho ta?"
Có điều tính ra, khoảng thời gian gần đây những thái y bên ngoài đó lần lượt trở về. Nhưng hắn không để ý, mấy ngày trước trong nhà có gánh hát đến, diễn tuồng rất mới lạ, cho nên mấy ngày nay hắn đều ở nhà tìm thú vui, không ngờ lại bỏ lỡ tin tức của Thiệu Thanh Viễn.
Thang Khởi Kính trong lòng thầm kêu khổ: "Quận vương gia, không phải thần không báo cho ngài. Chẳng phải là, thần cũng không chắc người này có phải là Thiệu Thanh Viễn lúc trước không, cho nên, thần mới cho người canh chừng cửa hàng của hắn, cẩn thận xác thực thân phận trước, sau đó mới đến bẩm báo Quận vương gia."
Nói thật thì hắn không định bẩm báo cho Quận vương gia.
Dịch Tử Lam hừ lạnh một tiếng: "Vậy bây giờ đã xác thực chưa?"
"Dạ, cái đó thì vẫn chưa."
"Ngươi thấy Thiệu Thanh Viễn đó, trông như thế nào?"
Thang Khởi Kính dừng một chút, miêu tả lại bộ dạng của Thiệu Thanh Viễn hôm đó. "Dáng người cao lớn, chỉ là sắc mặt có chút lạnh lùng, trông không dễ gần."
Dịch Tử Lam nghe xong, đồng tử tóe ra khí lạnh: "Chính là hắn."
Không ngờ, nhanh như vậy lại sắp gặp mặt.