Lúc Cố Vân Đông đang nói chuyện, những người vây xem ngoài cửa đều rất tò mò, nhưng họ đứng khá xa, chỉ có thể thấy các nàng đang làm gì, chứ không nghe được âm thanh.
Trong phút chốc, sự tò mò của người bên ngoài càng lớn, thậm chí có người muốn chen vào, nhưng vừa đi được hai bước, đã bị ba thầy trò Bàng thợ mộc chặn ở cửa.
Cố Vân Đông coi như không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng nói sơ qua về tình hình cửa hàng, sau đó liền cầm bút lên: "Bây giờ, các vị hãy đến tự giới thiệu đơn giản, nói tại sao lại đến cửa hàng tìm việc, và bản thân giỏi nhất về phương diện nào."
Bảy người trước mặt nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng, vẫn là vị cô nương thanh tú vào đầu tiên tiến lên một bước, thần sắc khá bình tĩnh nói: "Chủ nhân, để ta trước."
"Được."
Giọng của cô nương này khá dễ nghe, nói năng cũng lưu loát: "Ta tên là Mai Hồng, năm nay hai mươi sáu tuổi, nhà ở đầu hẻm Nam Kiều. Gia cảnh nghèo khó, có em trai em gái nhỏ cần chăm sóc, cho nên ra ngoài tìm việc. Ta có thể chịu khổ, bưng trà rót nước rất vững vàng, biết pha trà, cũng hiểu một chút về trà, làm tiểu nhị không có vấn đề gì."
Cố Vân Đông nhướng mày, gia cảnh nghèo khó, nhưng lại hiểu về trà?
Nghe nàng nói đến việc bưng trà rót nước…
Chẳng lẽ trước đây cũng là hạ nhân nhà ai đó?
Cố Vân Đông gật đầu, đặt tờ giấy ghi tình hình của nàng sang một bên, ngay sau đó nói: "Người tiếp theo."
Có người đầu tiên dẫn đầu, người thứ hai lên đã dễ dàng hơn nhiều.
"Ta tên là Ngụy Tú Hương, năm nay mười lăm tuổi, nhà ở phố Đại Phong. Ta, ta cũng gia cảnh nghèo khó, rất cần công việc này, chủ nhân hãy nhận ta đi, ta sẽ rất ngoan ngoãn, rất siêng năng, ta khổ gì cũng chịu được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Vân Đông vội giơ tay ngắt lời: "Ngươi giỏi về phương diện nào?"
So với Mai Hồng, cô nương này có vẻ hơi hoảng loạn.
Ngụy Tú Hương sững sờ, giọng nhỏ lại, lí nhí nói: "Ta, ta biết giặt giũ nấu nướng, ta cũng biết bưng trà rót nước, ta còn biết thêu thùa, biết lau bàn, đúng rồi, ta lau bàn đặc biệt sạch sẽ."
Cố Vân Đông gật đầu: "Ta hiểu rồi, ngươi đứng qua bên kia trước đi, vị tiếp theo."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngụy Tú Hương nghe nàng nói vậy, lập tức có chút ủ rũ, nàng nghĩ đến lời nói của mình vừa rồi, lại nghĩ đến lời của Mai Hồng, lập tức cảm thấy mình không có hy vọng, rất hối hận về biểu hiện của mình.
Người tiếp theo ra là vị cô nương trông rất xinh đẹp, chính là người thứ hai đi theo Mai Hồng vào cửa hàng.
Nàng vừa tiến lên, trên mặt đã nở một nụ cười, lập tức khiến người ta cảm thấy cô nương này rất đáng yêu. Nụ cười đó, cảm giác không khí xung quanh đều nhẹ nhõm, tâm trạng người khác cũng vui vẻ theo.
Cô nương đó hít sâu một hơi, nói: "Ta, ta tên là Trương Nghênh Nguyệt, năm nay mười bốn tuổi, nhà ở hẻm Cửu Phường. Cha ta đã qua đời, trong nhà chỉ có ta và mẹ nương tựa vào nhau. Bấy lâu nay mẹ ta chỉ nhận việc giặt giũ bên ngoài, mấy hôm nay trời lạnh, tay mẹ ta nứt nẻ, người lại bị bệnh, cần tiền mua thuốc. Ta thấy ở đây tuyển nữ tiểu nhị, liền đến đây thử xem."
Cố Vân Đông vừa nghe vừa gật đầu.
Trương Nghênh Nguyệt tiếp tục nói: "Ta biết thêu thùa, ta cũng biết chăm sóc người khác, ta cũng biết giặt giũ nấu nướng, còn biết dọn dẹp nhà cửa. Nhà ta vẫn luôn là do ta dọn dẹp."
Cố Vân Đông trong lòng đã hiểu: "Được rồi, người tiếp theo."
Người tiếp theo là một phụ nhân, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tuy cũng căng thẳng, nhưng một khi đã mở miệng, liền trấn tĩnh hơn nhiều.