Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1400: Nỗi lòng của Tần Văn Tranh



Ông dừng một chút, đột nhiên đứng dậy đi vòng ra sau bàn làm việc.

 

Hai người Thiệu Thanh Viễn khó hiểu nhìn động tác của ông, không bao lâu sau, Tần Văn Tranh từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ.

 

Ông nhìn cuốn sổ, một lúc lâu sau mới giao cho Thiệu Thanh Viễn.

 

"Đây là gì?" Cố Vân Đông thò đầu qua, nhưng trên bìa sổ không có bất kỳ chữ nào, như là vừa mới được đóng lại.

 

Thiệu Thanh Viễn lật lật, trang đầu tiên, liền viết mấy chữ Hoài Âm Hầu phủ.

 

Tần Văn Tranh giải thích: "Trong này ghi lại danh sách những gia đình đã được ban thưởng Thanh Thiền Tiêu hơn hai mươi năm trước. Hôm qua ta vào cung diện thánh, đã đặc biệt tìm Hoàng thượng xin bản ghi chép."

 

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn lập tức sững sờ, nhìn Tần Văn Tranh với ánh mắt có chút phức tạp.

 

Ông nói nhẹ nhàng như thể đó là một việc tiện tay, nhưng cả hai người Thiệu Thanh Viễn đều biết, làm được việc này vô cùng không dễ dàng.

 

Muốn tra tìm tư liệu của Nội Vụ Phủ từ hơn hai mươi năm trước, bản thân đã là một điều cấm kỵ, những thứ này đâu có dễ dàng cho một người ngoài xem?

 

Trước đây Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không phải là không có ý định này, nhưng mới nảy ra ý niệm đã từ bỏ.

 

Hoàng thượng tuy đối xử với người khoan dung, nhưng nếu họ thực sự đề xuất, e là Hoàng thượng cũng sẽ nghi ngờ họ có dụng ý xấu.

 

Tần Văn Tranh trong lòng Hoàng thượng có một vị trí khác biệt, lần này lại là ra ngoài làm việc lâu như vậy lập được công lao mới có được đãi ngộ này.

 

Nhưng Thiệu Thanh Viễn và họ cũng hiểu rõ, dù như vậy, lúc ông sao chép danh sách này, e là bên cạnh cũng có không chỉ một người đứng nhìn.

 

"Đa tạ." Giọng Thiệu Thanh Viễn trầm thấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tần Văn Tranh cười cười: "Không cần, các vị cũng giúp ta không ít. Nếu không phải các vị, e là ta bây giờ vẫn còn ở huyện Phượng Khai canh chừng đám người Đào gia, đâu có thể được điều đến kinh thành hưởng phúc? Đây có lẽ gọi là có nhân thì có quả đi."

 

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông giúp ông, thực ra cũng là đang giúp chính mình.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Nhìn cuốn sổ trước mặt, ánh mắt Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn hơi kích động.

 

Họ lật vài trang, hai mươi năm trước, tuy số gia đình được ban thưởng không nhiều, nhưng dù sao cũng đã tích lũy trong nhiều năm, một cuốn sổ như vậy, danh sách quả thực không ít.

 

Tần Văn Tranh nói: "Các vị nhân lúc này xem trước đi, trên này có viết mấy gia đình, hôm nay cũng sẽ đến. Có điều người đến có lẽ đều là thế hệ trẻ, các vị có thể nhân cơ hội tiếp xúc tìm hiểu một chút."

 

Dừng một chút, ông lại nói thêm: "Rốt cuộc đã qua hơn hai mươi năm, thế sự biến đổi, cũng có không ít gia đình giống như Hoài Âm Hầu phủ đã sa sút, thậm chí còn có người đắc tội với tiên hoàng bị phán hình, đến nay vẫn còn bị lưu đày ở biên cương."

 

Nghe câu nói sau cùng, sắc mặt Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông sững lại, biểu cảm bất giác trở nên nghiêm túc.

 

"Bị tiên hoàng phán hình lưu đày ở biên cương, sau khi tân hoàng lên ngôi không minh oan cho họ sao?"

 

Tần Văn Tranh nhướng mí mắt, liếc nàng một cái: "Minh oan đâu có dễ dàng như vậy? Mấy năm nay Hoàng thượng đã có không ít động thái, mấy vị lão thần công lao to lớn bị oan uổng đều đã được minh oan, bước chân đi có hơi lớn, tổn hại đến lợi ích của không ít thế gia, bây giờ đã có người bất mãn, lấy chuyện của Hoàng thượng và tiên hoàng ra để nói."

 

Tuy mọi người đều biết tiên hoàng là hôn quân, nhưng đó cũng là tiên hoàng, là cha của Hoàng thượng.

 

Hoàng thượng vừa lên ngôi đã liên tiếp tát vào mặt tiên hoàng, chẳng phải đã trở thành cái cớ để người khác công kích Hoàng thượng sao?

 

Dù là người đứng trên vạn người, làm việc cũng không phải là tùy tâm sở dục.

 

Cố Vân Đông thở dài một hơi, thôi, chuyện chính trị phức tạp quá nàng không hiểu, vẫn là xem danh sách trước đi.