Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1406: Đến đánh cược



Lúc đó Thiệu Thanh Viễn đang nói chuyện với người khác, ở đây cũng có một số người đã từng gặp hắn, biết được danh tiếng của hắn hiện giờ ở kinh thành.

 

Tuy hắn bây giờ không có thân phận địa vị gì, nhưng trông hắn và Tần Văn Tranh quan hệ vô cùng tốt, cho nên cũng có người cố ý kết giao với hắn.

 

Còn những người tự cho mình thân phận tôn quý, nể mặt Tần Văn Tranh, cũng đều đối xử với hắn hòa nhã.

 

Cho đến khi Quận vương gia Dịch Tử Lam đến.

 

Dịch Tử Lam cố ý đến cuối cùng, lúc đến phía sau còn có một lão giả và một hộ vệ, hộ vệ trong tay xách một cái bao tải lớn.

 

Hắn vừa vào cửa, vừa lúc nghe thấy giọng của Thiệu Thanh Viễn: "…Lần này đến kinh thành, là định mở một cửa hàng dược liệu. Cửa hàng đã mua rồi, mấy ngày nữa sẽ sửa sang xong, đến lúc đó…"

 

Lời còn chưa nói xong, người phía sau đã ngắt lời hắn.

 

"Mở cửa hàng dược liệu? Ngươi thật đúng là dám nói." Dịch Tử Lam cười lạnh một tiếng: "Một tên nhóc quê mùa may mắn tìm ra được cách phòng bệnh đậu mùa, thật sự coi mình là thái y y thuật cao minh rồi sao?"

 

Dịch Tử Lam biết Thiệu Thanh Viễn hôm nay sẽ xuất hiện ở Tần phủ, từ lần trước biết được Tần phu nhân và phu nhân của Thiệu Thanh Viễn hợp tác mở cửa hàng, hắn đã biết, quan hệ giữa Tần Văn Tranh và Thiệu Thanh Viễn chắc chắn không đơn giản.

 

Quả nhiên, hắn đã cho người điều tra.

 

Thiệu Thanh Viễn và Tần Văn Tranh này quả thực đến từ cùng một nơi, hơn nữa hắn còn điều tra ra, Thiệu Thanh Viễn định ở kinh thành mở cửa hàng dược liệu.

 

Cho nên hôm nay, hắn cố ý đến đây để phá hỏng kế hoạch của hắn.

 

Tên nhóc quê mùa thì nên ở nhà làm ruộng đào đất cho tốt, chạy đến kinh thành mở cửa hàng chẳng phải là đùa giỡn sao? Thật sự cho rằng mình có năng lực lắm à?

 

Dịch Tử Lam vừa nói xong, toàn bộ sảnh đường liền im lặng.

 

Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, nhìn về phía Dịch Tử Lam, rồi lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

 

Người vừa nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn, cũng không khỏi lùi lại một bước nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có người đang xem náo nhiệt, có người không quan tâm, có người bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Nhưng không ai nói gì, mọi người đều muốn xem Thiệu Thanh Viễn đối phó với sự gây khó dễ của Dịch Tử Lam như thế nào. Nghe nói lần trước, là Quận vương gia… đã thua?

 

Có điều lúc đó Thiệu Thanh Viễn vừa lập công lớn, Hoàng thượng đều đứng về phía hắn, Quận vương gia không chiếm được lợi thế cũng là đương nhiên.

 

Lần này… thì chưa chắc.

 

Tần Văn Tranh hơi nheo mắt lại, ông liếc nhìn Dịch Tử Lam một cái, rồi lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, Tần Văn Tranh liền nhún vai, thôi được, ông không nhúng tay vào.

 

Thiệu Thanh Viễn đứng dậy đi đến trước mặt Dịch Tử Lam, hỏi: "Quận vương gia cảm thấy, ta không có tư cách mở hiệu thuốc?"

 

"Đúng vậy, ngươi ngay cả đại phu cũng không phải. Nghe nói ngươi lần đầu tiên xem y thư, là từ hai năm trước?"

 

Thiệu Thanh Viễn cười, ngay cả chuyện này cũng biết?

 

Hắn gật đầu: "Vâng, ta quả thực không phải đại phu. Nhưng dược liệu mà ta biết, chưa chắc đã ít hơn các đại phu khác."

 

"Phải không?" Dịch Tử Lam cười có chút đắc ý, vẻ mặt ‘ta chính là đang đợi câu này của ngươi’, khiến người bên cạnh đều bắt đầu đồng tình nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

 

Quả nhiên, Dịch Tử Lam nói tiếp: "Nếu ngươi tự tin như vậy, vậy chúng ta đến đánh cược thế nào?"

 

"Đánh cược thế nào?"

 

Dịch Tử Lam cười lớn: "Ta ra dược liệu, nếu ngươi đều nhận ra và nói được tên, viết ra được tập tính và tác dụng, ta sẽ thừa nhận ngươi lợi hại, thừa nhận ngươi có tư cách mở tiệm thuốc, và không gọi ngươi là tên nhà quê nữa. Nhưng nếu ngươi có một loại không nhận ra, tiệm thuốc của ngươi, sẽ không được phép mở, thế nào?"

 

Yêu cầu này có chút hà khắc, tất cả dược liệu đều phải nhận ra?

 

Tần Văn Tranh nhíu mày, há miệng định nói.