Dịch Tử Lam chỉ cảm thấy càng thêm mất mặt, c.h.ế.t tiệt, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Quả thực không ai xui xẻo hơn hắn.
Hắn nhìn về phía Chương đại phu còn định nói gì đó, mày nhíu lại: "Được rồi, thua là thua, bản quận vương chẳng lẽ còn không chịu nổi thua sao?"
"Nhưng mà…" Chương đại phu còn muốn nói gì, bị ánh mắt sắc bén của Dịch Tử Lam nhìn mà giật mình, vội vàng cúi đầu.
Dịch Tử Lam hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen.
"Ngươi quả thực có chút bản lĩnh, không ngờ chỉ trong hai năm ngắn ngủi, lại có thể nhận ra nhiều dược liệu như vậy."
Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn: "Điều ngươi không ngờ tới còn có rất nhiều."
"…" Dịch Tử Lam thực sự muốn ra tay đánh hắn.
Xem đi, không phải hắn hẹp hòi, rõ ràng là người này đáng bị đánh.
Rõ ràng không có thân phận không có địa vị, lại cứ dám đối đầu với một Quận vương gia như hắn, không phải là chán sống thì là gì?
"Hừ." Dịch Tử Lam xoay người rời đi, đi thẳng ra khỏi chính sảnh.
Còn bên phía Thiệu Thanh Viễn, rất nhanh đã có người xông tới.
Có điều không ai bằng được Hà thái y, so với sự lãnh đạm ban đầu, Hà thái y quả thực nhiệt tình vô cùng: "Thiệu đại phu, ngài chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã có thành tựu như vậy, quả thực là thiên tài, ngài còn biết những gì? Trong số những dược liệu đó có không ít loại hiếm có, ngài đều nhận ra, ngài đã từng thấy qua sao?"
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Đã từng thấy, hiệu thuốc của ta đều có, Hà thái y nếu cần, đến lúc đó ta có thể bán rẻ cho ngài một chút."
Hà thái y: "…" Ngươi nói ngươi có thiên phú như vậy, tại sao không tiếp tục làm đại phu, lại cứ muốn đi mở tiệm thuốc làm gì?
Bên cạnh không ít người đều nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhất thời lại có hứng thú, sôi nổi xông tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Thụ và Cố Vân Đông đang trốn ở một góc nhìn nhau, Tần Thụ ẩn ẩn có chút hưng phấn: "Tỷ phu lợi hại quá, tỷ có thấy không, vừa rồi mặt của Quận vương gia đều đen lại."
"Ừm, trải qua chuyện này, ngược lại đã làm cho hiệu thuốc nhà chúng ta nổi danh."
Tần Thụ dừng một chút, đột nhiên liền nghĩ thông suốt: "Cho nên, đây mới là nguyên nhân Thiệu tỷ phu đồng ý đánh cược?"
Cố Vân Đông bất ngờ nhìn hắn một cái: "Theo Tần Văn Tranh, quả nhiên tiến bộ không ít."
Tần Thụ gãi đầu, "Hì hì" cười: "Đó là đương nhiên, không thể làm mất mặt Vân Đông tỷ các người được."
Cố Vân Đông bị hắn chọc cười: "Được rồi, đi thôi, bên này không có chuyện gì, ta về hậu viện đây."
"Ta đưa tỷ qua đó."
Hai người vừa nói vừa đi, lại một lần nữa hướng về phía cửa Thùy Hoa.
Thế nhưng vừa mới rẽ qua một khúc quanh, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc phía trước.
Bước chân Cố Vân Đông dừng lại, kéo cả Tần Thụ lại.
Giọng nói phía trước vẫn tiếp tục: "Tức c.h.ế.t ta, các ngươi nói Thiệu Thanh Viễn này rốt cuộc gặp vận may gì? Sao lần nào hắn cũng có thể chuyển nguy thành an, hắn là chuyên đến để khắc ta phải không? Chẳng lẽ ta đường đường Quận vương gia lại không xử lý được một tên nhóc không tiền không thế sao?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Là giọng của Dịch Tử Lam, Cố Vân Đông có chút bất ngờ, nàng còn tưởng Dịch Tử Lam lúc trước đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Không ngờ hắn vẫn còn lượn lờ ở đây.
Hơn nữa, còn rất oán hận vì không thể xử lý được Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông vừa nghĩ vậy, đã nghe thấy Dịch Tử Lam nói: "Đã qua nửa tháng rồi, Trương Nghênh Nguyệt sao còn chưa động thủ? Cứ lần lữa như vậy, nàng ta không muốn cứu mẹ mình nữa sao? Đi, gọi Trương Nghênh Nguyệt đến đây."
Đồng tử Cố Vân Đông nheo lại, thế mà thật sự giống như nàng suy đoán, Trương Nghênh Nguyệt chính là người của Dịch Tử Lam.