Cố Vân Đông gật đầu, mỉm cười nhìn về phía bà chủ nhà họ Trịnh.
"Nghe thấy chưa?"
Bà chủ nhà họ Trịnh ngẩn người, nhìn Cố Vân Đông với vẻ mặt khó hiểu: "Nghe thấy gì?"
Đối mặt với Cố Vân Đông, giọng của bà ta rõ ràng đã yếu đi vài phần.
Cố Vân Đông vừa nhìn đã không phải là loại người nghèo đến mức cơm cũng không có ăn như Trương Nghênh Nguyệt. Nghe nói họ còn đi xe ngựa đến, nha hoàn nhỏ bên cạnh Trương Nghênh Nguyệt chính là hạ nhân nhà cô ấy.
Người này, chính là vị chủ nhân mà con nhóc nhà họ Trương đã nói?
"Nghe thấy tiền thuê đã trả, hợp đồng thuê nhà chưa hết hạn, vậy mà bà còn muốn đuổi người, đó là bà không đúng rồi." Cố Vân Đông cười nói: "Bà đây là đã vi phạm tinh thần hợp đồng, làm người, vẫn nên giữ chữ tín, người ta đã trả tiền thuê thì quyền sử dụng tạm thời của căn nhà là của cô ấy, bà dù có muốn đuổi người, cũng nên để cô ấy ở hết tháng này mới phải chứ."
Trương Nghênh Nguyệt vội đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, vô ích thôi, không phải ai cũng giống như người, làm việc theo quy tắc. Đây là nhà của bà ta, bà ta muốn đuổi chúng tôi đi thì sẽ đuổi…"
Cố Vân Đông vỗ vai cô, nói: "Lời tuy là vậy, nhưng đạo lý vẫn phải nói."
Trương Nghênh Nguyệt liền có chút sốt ruột, có những người thật sự không thèm nói đạo lý với cô, có những người chỉ làm theo ý mình.
"Chủ nhân, hay là, hay là hôm nay các vị về trước đi, để tôi nói chuyện với bà chủ nhà họ Trịnh."
"Không cần, không cần, để ta nói với bà ấy." Cố Vân Đông lại nhìn về phía bà chủ nhà họ Trịnh: "Trịnh thím đúng không? Bà nói hôm nay bà đuổi khách thuê ra ngoài, danh tiếng truyền ra ngoài cũng không hay ho gì, sau này sẽ không ai thuê nhà của bà nữa đâu. Cần gì phải vậy? Đúng không, bà nói nửa tháng trước bà còn đến thu tiền thuê, lúc đó bà chắc hẳn đã biết bệnh tình của thím Trương, nhưng bà vẫn thu tiền, sau đó hôm nay lại đến đuổi người, đây có chút hành vi của kẻ vô lại rồi."
Trương Nghênh Nguyệt gấp đến muốn chết, Cố chủ nhân hôm nay sao vậy? Trước đây cũng không nói nhiều như vậy, vấn đề là nàng nói nhiều đến đâu, có người cũng không nghe vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên, bà chủ nhà họ Trịnh nghe xong lời của Cố Vân Đông, mày liền nhíu lại, khuôn mặt mập mạp gần như nhăn rúm lại.
Bà ta đột nhiên phất tay: "Cái gì lung tung rối loạn, không hiểu ngươi nói gì. Ta nói cho ngươi biết, nhà này của ta chính là không cho cô ta thuê nữa thì sao? Mẹ cô ta sắp c.h.ế.t rồi, nhà này của ta không thể có người chết, nếu không sau này ta còn cho thuê thế nào?"
Có người nguyền rủa mẹ mình, Trương Nghênh Nguyệt cũng không nhịn được nữa.
Nàng vội tiến lên một bước: "Tôi đã nói mẹ tôi có thể chữa khỏi, bà đừng có quá đáng. Tiền thuê tôi đã trả, tôi ở đến cuối tháng tự nhiên sẽ dọn đi, bây giờ tôi sẽ không dọn."
"Hắc, con tiện nhân nhỏ này, không tiền không nhà mà còn cứng đầu đúng không? Ta nói chuyện tử tế với ngươi ngươi không nghe, vậy được, ta thấy cũng không cần cho ngươi một ngày nữa, bây giờ cút ra ngoài cho ta. Mang theo bà mẹ sắp c.h.ế.t của ngươi cút đi cho ta."
Hốc mắt Trương Nghênh Nguyệt đỏ lên: "Tôi không đi."
"Không đi đúng không."
Bà chủ nhà họ Trịnh nghiến răng nghiến lợi, bàn tay mập mạp đã bắt đầu xắn tay áo.
"Ngươi không đi, ta sẽ ném ngươi ra ngoài."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nói rồi, bà ta quay đầu, hô với người đàn ông cao lớn phía sau: "Chồng ơi, còn ngẩn ra đó làm gì? Ném hết mấy thứ này ra ngoài cho tôi."
Bà chủ nhà họ Trịnh đưa tay, chỉ vào mấy thứ đồ đạc chất đống trong sân.
Nồi niêu xoong chảo, rổ rá đòn gánh, đều là những thứ mà hai mẹ con Trương Nghênh Nguyệt đã tích cóp từng chút một trong mấy năm qua.