“Thiệu phu nhân.” Viên Tư Nặc đột nhiên lên tiếng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông mỉm cười quay đầu lại, vô cùng dịu dàng hỏi: “Sao vậy?” Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao?
Viên Tư Nặc dừng một chút, vẫn là hỏi: “Thiệu phu nhân có quen biết Quận vương gia không?”
“Hôm qua có gặp một lần.”
“Ồ? Chỉ là hôm qua gặp một lần thôi sao?”
Cố Vân Đông xoa xoa thái dương, quả nhiên, Liễu Oanh kia cho rằng nàng muốn làm quen với Quận vương gia, nên đã đem suy nghĩ này nói lại cho Viên Tư Nặc. Bây giờ Viên Tư Nặc đang lo lắng nàng đến quận vương phủ là có mục đích riêng, muốn trèo cao sao?
Tuy có mục đích riêng là thật, nhưng nàng thật sự không có ý định trèo cao a.
Cứ vòng vo tam quốc thế này thật khiến người ta đau đầu, Cố Vân Đông cũng thật sự không có tâm tư đôi co.
Nàng dứt khoát nói thẳng: “Viên cô nương gọi ta là Thiệu phu nhân, vậy cô nương có biết phu quân của ta là ai không?”
Viên Tư Nặc sững sờ, nàng thật sự không biết.
Hôm qua gặp Cố Vân Đông, không bao lâu yến tiệc đã tan, một cô nương chưa xuất giá như nàng cũng không tiện hỏi thăm về đàn ông khác.
Hôm nay cũng vừa mới đến quận vương phủ tìm tiểu biểu muội, thời gian gấp gáp, chưa kịp hỏi thăm.
Vì vậy nàng lắc đầu.
Cố Vân Đông cười nói: “Phu quân của ta, tên là Thiệu Thanh Viễn.”
Thiệu Thanh Viễn???
Viên Tư Nặc kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Đông. Nàng đương nhiên biết cái tên Thiệu Thanh Viễn, nhưng trước đây cũng chỉ giới hạn ở việc hắn chủng đậu cho Nhị hoàng tử, còn lại nàng cũng không mấy hứng thú.
Nàng bắt đầu quen thuộc với người này, là vì tiểu di mẫu thường xuyên than vãn trước mặt nàng, nói tiểu cữu không biết bị chập dây thần kinh nào, cứ nhất quyết gây khó dễ với một người không có lợi ích xung đột gì.
Tiểu cữu và Thiệu Thanh Viễn này có thù oán.
Mà trớ trêu thay, vị Thiệu phu nhân trước mặt, chính là thê tử của Thiệu Thanh Viễn??
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Viên Tư Nặc cảm thấy có chút hoang đường.
Nàng ngẩn người một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: “Cho nên, ngươi tìm Quận vương gia nói chuyện, là vì… vì cầu xin cho phu quân ngươi? Ngươi tiếp cận A Nguyệt cũng là vì vậy??”
Cố Vân Đông, “…”
Hả??
Ngẫm lại, nghĩ như vậy cũng có lý, rất logic.
Nhưng mà, nàng thật sự không có ý nghĩ này.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến Song Thú Viên của tiểu quận chúa Dịch Tâm Nguyệt. Cô bé đã sớm chờ ở cổng viện, thấy người đến là Cố Vân Đông, đôi mắt sáng rực, trên mặt nở nụ cười thật tươi.
Hai chân ngắn nhỏ thoăn thoắt chạy tới, ôm chặt lấy eo Cố Vân Đông.
“Vân Đông tỷ tỷ, sao lại là tỷ? Sao tỷ lại đến đây?”
Cô bé hôm nay không ăn diện lộng lẫy như hôm trước, trên đầu chỉ tết hai b.í.m tóc nhỏ, quàng chiếc khăn ấm áp, trông vô cùng đáng yêu.
Cố Vân Đông nháy mắt mềm lòng, nàng cười xoa xoa b.í.m tóc nhỏ của cô bé, “Ta đến tặng quà cho muội a.”
Người hầu vương phủ đứng cách đó không xa thấy cảnh này thì giật mình, tiểu quận chúa ghét nhất là người khác động vào tóc mình.
Người kia là ai vậy, gan cũng quá lớn rồi.
Nào ngờ, ngay sau đó tiểu quận chúa lại dụi đầu vào lòng bàn tay Cố Vân Đông, “Quà gì vậy? Muội muốn xem.”
Đồng Thủy Đào đưa hộp tới trước, mở ra cho cô bé xem.
Tiểu quận chúa mắt tròn xoe, “Oa, một con gà trống, còn có bột mì trắng trắng, cái này là gì? Còn cái này, cái này nữa.”
Mọi người, “…” Tiểu quận chúa, người nói quá lời rồi.
Còn nữa, có ai lại tặng gà trống và bột mì làm quà chứ?
Thế này cũng quá keo kiệt rồi, quận vương phủ của họ thiếu thứ gì sao? Tiểu quận chúa có thứ tốt gì mà chưa từng thấy?