Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1442: Phụ vương mau cứu ta



Thế nhưng, không đợi Viên Tư Nặc kịp mở miệng, tiểu quận chúa bên cạnh nàng đã nhanh như chớp lao qua.

 

Cô bé ôm chặt lấy đùi Dịch Tử Lam, lắc lắc làm nũng: “Phụ vương, phụ vương, người đừng gây khó dễ cho Vân Đông tỷ tỷ của con. Vân Đông tỷ tỷ là người tốt như vậy, sao người nỡ lòng ức h.i.ế.p tỷ ấy? Mấy con ch.ó của người hung dữ lắm, nếu chúng nó cắn Vân Đông tỷ tỷ, sẽ cắn c.h.ế.t người đó. Phụ vương, người thả Trương cô nương kia đi, người xem cô ấy bị người đánh đến chảy cả m.á.u rồi kìa.”

 

Dịch Tử Lam cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ, “Con bị nàng ta mua chuộc từ khi nào thế? Gọi thân thiết như vậy.”

 

“Con không có bị mua chuộc.” Tiểu quận chúa rất nghiêm túc nói, “Vân Đông tỷ tỷ của con rất lợi hại, tỷ ấy cái gì cũng biết, học vấn còn cao hơn cả phu tử của con, những thứ phu tử không biết mà tỷ ấy đều biết. Con thích Vân Đông tỷ tỷ lắm, phụ vương, người thả các nàng đi được không?”

 

Dịch Tử Lam có chút bất ngờ, con gái mình thế nào hắn vẫn hiểu rõ.

 

Bởi vì tính tình giống hắn, nên trước nay chưa từng phục ai.

 

Vậy mà mới quen biết Thiệu phu nhân này bao lâu? Đã khen nàng ta lợi hại rồi?

 

“Phụ vương…” Cô bé lại làm nũng, “Chỉ cần phụ vương thả các nàng, con có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của phụ vương.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Ồ, hy sinh lớn vậy sao?” Dịch Tử Lam cười như không cười liếc Cố Vân Đông một cái, ngay sau đó ngả người ra sau, không chừa một chút đường sống nào, “Đã như vậy, vậy thì ta càng không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.”

 

Tiểu quận chúa tức thì nóng nảy, sao lại có cảm giác như mình đã làm khéo thành vụng thế này?

 

Trán cô bé túa mồ hôi, trớ trêu thay lúc này Dịch Tử Lam còn nói với hộ vệ phía sau: “Đưa tiểu quận chúa về Song Thú Viên, bản vương ở đây có chính sự cần xử lý.”

 

“Vâng.” Hộ vệ phía sau đáp lời, ngay lập tức định tiến lên.

 

Tiểu quận chúa thấy vậy, liền nhanh chóng buông tay đang ôm đùi ra, rồi vèo một cái chạy đến bên cạnh Cố Vân Đông.

 

Cô bé rất sốt ruột nói với Cố Vân Đông: “Vân Đông tỷ tỷ, tỷ mau bắt lấy muội đi.”

 

Cố Vân Đông không hiểu tại sao, nhưng thấy cô bé gấp đến độ mặt đỏ bừng, chỉ đành làm theo lời mà giữ lấy cô bé.

 

Ngay sau đó, cả sân viện đều nghe thấy tiếng hét thất thanh của tiểu quận chúa: “Phụ vương, phụ vương người xem, nàng ta bắt cóc con! Người mau thả Trương cô nương đi, nếu không nàng ta sẽ g.i.ế.c con mất, phụ vương con sợ quá!”

 

Cố Vân Đông: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dịch Tử Lam: “…”

 

Viên Tư Nặc: “…”

 

Những người khác trong sân: “…”

 

“Phụ vương, người mau đáp ứng yêu cầu của nàng ta đi. Người thả các nàng đi, chuẩn bị xe ngựa cho các nàng, chắc các nàng muốn bắt cóc con cho đến khi về nhà an toàn mới thả ra. Con phải đến nhà Vân Đông tỷ tỷ một chuyến, tạm thời không gặp được người rồi, hu hu…”

 

Cố Vân Đông xoa trán, dở khóc dở cười buông tay ra.

 

Không ngờ ngay sau đó tiểu quận chúa lập tức chui vào lòng nàng, tiếp tục kêu gào với Dịch Tử Lam: “Phụ vương, hu hu…”

 

Khóe miệng Dịch Tử Lam giật giật, giờ khắc này đặc biệt không muốn thừa nhận đây là con gái mình.

 

Một người thông minh như hắn, sao có thể sinh ra một đứa con gái ngốc như vậy chứ?

 

“A Nguyệt, không được hồ đồ.”

 

“Con không có.”

 

Dịch Tử Lam đứng dậy, chỉ vào hộ vệ bên cạnh: “Đem nó về, đem về cho ta.”

 

Hộ vệ kia vừa định động thủ, thì lúc này người hầu chạy đi dắt chó đã hoảng hốt chạy tới.

 

Sắc mặt hắn có chút không ổn, “Vương gia, A Hổ và Thiên Lang bây giờ đang hôn mê bất tỉnh.”

 

“Ngươi nói cái gì?” Dịch Tử Lam đột ngột quay đầu lại.

 

Trán người hầu kia đổ mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Nô tài đã tìm đại phu xem qua, nói là ăn nhầm thứ gì đó, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

 

“Là ai làm? Người trông coi đâu?”