Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1447: Đã nghĩ ra chuẩn bị thứ gì chưa



Tiểu quận chúa trông đáng thương vô cùng, nhưng ánh mắt lại tha thiết đến vậy, Cố Vân Đông cũng không thể mang cô bé đi được.

 

May mà Viên Tư Nặc đã trở lại, nàng kéo tiểu quận chúa sang một bên nói chuyện.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Cũng không biết đã nói gì, Cố Vân Đông chỉ thấy tiểu quận chúa tỏ vẻ vô cùng tức giận, sau đó liền mím đôi môi nhỏ, gật gật đầu.

 

Lúc này Viên Tư Nặc mới đứng dậy đi về phía này, đứng trước mặt Cố Vân Đông nói: “Liễu Oanh và Phúc ma ma sau này sẽ không làm phiền đến Thiệu phu nhân nữa.”

 

Cố Vân Đông sững sờ, có chút bất ngờ nhìn nàng.

 

Cho nên vừa rồi Viên Tư Nặc đi ra ngoài, là vì chuyện này?

 

Nàng đã nói như vậy, thì trong toàn bộ quận vương phủ, người có thể giải quyết chuyện này, dường như cũng chỉ có Quận vương phi.

 

Theo lý mà nói, Cố Vân Đông đến quận vương phủ, nên bái kiến Quận vương phi.

 

Nhưng mà… với mối quan hệ không hòa hợp giữa nhà họ và Quận vương gia, thật sự không thể xem là khách.

 

Bái kiến hay không, còn phải đợi sau khi trận đấu ngày mai kết thúc mới quyết định được.

 

E rằng Quận vương phi cũng nghĩ như vậy, dù sao bà cũng không tiện đi ngược lại ý của Quận vương gia, nếu không đã không gọi riêng Viên Tư Nặc đi.

 

Cố Vân Đông cười nói: “Ta biết rồi, còn phải đa tạ Viên cô nương.”

 

Viên Tư Nặc ho nhẹ một tiếng, “Cũng không cần đâu, nhưng nếu Thiệu phu nhân thật sự muốn cảm tạ, thì món gà rán kia làm nhiều thêm một chút, tiểu biểu muội của ta thích ăn lắm.”

 

“…Được.” Là ngươi thích ăn thì có.

 

Cố Vân Đông bật cười. Nói thật, đến quận vương phủ một chuyến, trừ Quận vương gia Dịch Tử Lam đáng ghét ra, ấn tượng của nàng đối với những người khác cũng không tệ.

 

Cố Vân Đông chào hỏi tiểu quận chúa đang buồn bã, hứa hẹn nhiều lần lần sau sẽ lại đến, còn mang theo đồ ăn ngon cho cô bé, lúc này mới dẫn Đồng Thủy Đào và Trương Nghênh Nguyệt rời khỏi quận vương phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Viên Tư Nặc tiễn các nàng ra cửa, tận mắt thấy các nàng lên xe ngựa rồi mới xoay người trở về.

 

Xe ngựa đi một mạch đến Thiệu gia, Đồng Thủy Đào lại cõng Trương Nghênh Nguyệt xuống.

 

Ý của Cố Vân Đông là, để Trương Nghênh Nguyệt tạm thời ở đây dưỡng thương, nàng một thân thương tích trở về, e là sẽ dọa Trương mẫu sợ hãi.

 

Bên Trương mẫu, Cố Vân Đông liền bảo Đồng Thủy Đào qua đó giúp chăm sóc hai ngày.

 

Nhưng Trương Nghênh Nguyệt tuy đồng ý ở Thiệu phủ dưỡng thương, lại không đồng ý để Đồng Thủy Đào qua đó.

 

“Chủ nhân yên tâm, mẹ ta đã đỡ nhiều rồi. Bà ấy tay chân lanh lẹ, chỉ cần trên mặt hết sưng, tự mình nấu cơm chăm sóc bản thân không có vấn đề gì. Tối hôm qua, mẹ ta đã không còn đau và có thể xuống giường được rồi.” Nói đến đây, Trương Nghênh Nguyệt vẫn cảm kích Cố Vân Đông, “Nhưng vẫn phải phiền Thủy Đào cô nương giúp ta đi một chuyến, tìm một cái cớ nói với mẹ ta, khoảng thời gian gần đây ta có lẽ không thể về được.”

 

“Cái này không thành vấn đề.”

 

Cố Vân Đông liền bảo Đồng Thủy Đào đến Trương gia một chuyến, cứ nói Trương Nghênh Nguyệt được nàng coi trọng, muốn mang theo bên mình đích thân bồi dưỡng, gần đây sẽ tương đối bận rộn, không rời khỏi Thiệu gia được.

 

Đồng Thủy Đào liền đến Trương gia một chuyến, còn mang theo thư của Trương Nghênh Nguyệt về.

 

Trương mẫu biết con gái được trọng dụng, tự nhiên vui mừng, tuy trong lòng nhớ nhung, nhưng cũng không nói gì, chỉ thu dọn quần áo cho Trương Nghênh Nguyệt để Đồng Thủy Đào mang về.

 

Lúc Đồng Thủy Đào trở lại Thiệu gia báo cáo với Cố Vân Đông, thì thấy Thiệu Thanh Viễn cũng đang ngồi trong phòng.

 

Sắc mặt chàng trông không được tốt lắm, nghĩ là đã biết chuyện xảy ra ở quận vương phủ.

 

Đồng Thủy Đào liền ra hiệu cho Cố Vân Đông, rồi nhanh chóng chuồn đi.

 

Trước khi đi, còn rất chu đáo đóng cửa phòng lại.

 

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, vừa quay đầu lại đã nghe Thiệu Thanh Viễn hỏi nàng: “Nàng đã nghĩ ra, ngày mai muốn chuẩn bị thứ gì chưa?”