“Vậy, vậy tôi ra ngoài làm việc tiếp đây. Cố chủ tử nếu còn có chuyện gì, có thể đến tìm tôi. Nhưng mà, xin người đừng tùy tiện đi dò hỏi, như vậy, như vậy không tốt lắm…”
“Ta biết rồi.” Cố Vân Đông mỉm cười.
Ngừng một chút, nàng lại hỏi Trương mẫu về dung mạo của Thiệu Âm và Cổ Kính Nguyên.
Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, đừng nói là Trương mẫu, ngay cả người thân cận với Thiệu Âm có lẽ ấn tượng cũng đã mơ hồ. Vì vậy, Trương mẫu chỉ có thể tả lại một cách đại khái, nhưng dáng người cao ráo, dung mạo xinh đẹp thì quả thực giống với những gì Lương Tử đã miêu tả trước đây.
Trương mẫu sau khi nói xong, cuối cùng cũng yên tâm rời khỏi phòng, quay lại nhà bếp tiếp tục công việc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông thì lại có chút không thể chờ đợi được nữa, muốn rời khỏi cửa hàng, nhanh chóng tìm Thiệu Thanh Viễn để chia sẻ tin vui này.
Chỉ là nàng vừa đi đến sân trong, liền nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào.
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn, thấy trong sân có hai vị cô nương trẻ tuổi đang đứng, dường như đang tranh cãi điều gì đó.
Nàng định bước qua, nhưng ngay sau đó lại thấy Mai Hồng vội vàng chạy đến, đứng giữa hai vị cô nương.
Cũng không biết nàng ta đã nói gì, mà sắc mặt giận dữ của hai cô nương kia liền dịu đi, dần dần bình tĩnh trở lại.
Không lâu sau, họ chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi mỗi người xoay người đi một hướng khác nhau.
Cố Vân Đông nhìn thấy cảnh đó, hài lòng mỉm cười.
Quả nhiên, Mai Hồng trong việc xử lý các mối quan hệ xã giao thật sự rất có tài.
Điểm này, chỉ cần nhìn vào các mối quan hệ ở quê nhà của nàng ta là có thể thấy rõ.
Trương Nghênh Nguyệt và nàng ta, một người có đầu óc thích hợp để khai phá, một người lại giỏi duy trì sự ổn định, tương lai, cả hai đều sẽ không tồi.
Mai Hồng xử lý xong tranh chấp của hai vị cô nương, quay đầu lại liền thấy Cố Vân Đông đang đứng dưới hành lang nhìn mình.
Nàng ta ngẩn người, rồi bước nhanh đến: “Chủ tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Làm tốt lắm, xem ra nơi này giao cho ngươi, ta cũng có thể yên tâm.” Vết thương của Mai Hồng mới lành, để tránh tái phát, Cố Vân Đông cũng không dám để nàng ta làm việc quá mệt, nên đã sắp xếp nàng ta ở lại sân trong này, làm những việc nhẹ nhàng hơn.
Mai Hồng được khen có chút ngượng ngùng, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, cả người tràn đầy nhiệt huyết.
Cố Vân Đông vỗ nhẹ lên cánh tay nàng ta, nói: “Ngươi báo với Cát chưởng quầy một tiếng, ta có việc phải ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ quay lại.”
“Vâng ạ.” Mai Hồng đáp lời.
Cố Vân Đông liền có chút nóng lòng rời khỏi Tân Mính Các.
Nàng biết Thiệu Thanh Viễn lúc này đang ở một tửu lầu ngay phía đối diện, nên đi thẳng đến đó.
Vừa đến dưới lầu, Dịch Tử Lam, người vẫn luôn để mắt đến Tân Mính Các từ cửa sổ, liền nhìn thấy nàng.
Hắn giật mình, lập tức quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: “Nương tử của ngươi đến kìa, trông vội vàng lắm, không phải cửa hàng có chuyện gì chứ?”
Tần Văn Tranh nhíu mày: “Có thể xảy ra chuyện gì được? Ngự bút của Hoàng thượng trấn ở đó, lẽ nào còn có kẻ dám gây rối?”
Thiệu Thanh Viễn đã đứng dậy, sải bước nhanh ra ngoài.
Nào ngờ cửa vừa mở, Cố Vân Đông đã đứng ngay trước mặt chàng.
Thiệu Thanh Viễn sững sờ, vội hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Vân Đông ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh, nhìn chàng như sắp phát sáng.
Dáng vẻ này, không giống như có chuyện chẳng lành, mà ngược lại như có điều gì đó bất ngờ vui vẻ.
Thiệu Thanh Viễn cũng yên tâm phần nào, kéo nàng vào phòng.
Cố Vân Đông suýt chút nữa đã không kìm được cảm xúc kích động mà lao vào lòng chàng, may mà khóe mắt kịp liếc thấy hai người còn lại trong phòng.
Nàng thu lại vẻ mặt, lập tức nói: “Ta tìm phu quân có việc muốn nói riêng, phiền hai vị tạm lánh mặt một chút.”