Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1491: Nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi



Du tẩu tử có chút hưng phấn, chạy đến bên cạnh Cố Vân Đông nói: “Chủ tử, tôi thấy rồi, người phụ nữ đó là nương tử của chưởng quầy cửa hàng bên cạnh, cố tình đến để dò xét tình hình.”

 

Cố Vân Đông nhướng mày: “Chưởng quầy cửa hàng bên cạnh?”

 

“Đúng vậy.” Du tẩu tử gật đầu: “Tôi còn nghe thấy người phụ nữ đó lớn tiếng với chưởng quầy, nói cửa hàng của chúng ta là quán gian, chuyên lừa người, nào là một trăm năm mươi văn một ly trà, thà đi cướp còn hơn. Chủ tử, tôi thấy người này có vấn đề, giá cả của chúng ta có gì mà đắt? Bà ta cũng không nhìn xem ba chữ ‘Tân Mính Các’ kia là do ai viết, chỉ riêng sức nặng của ba chữ này thôi, hai trăm năm mươi văn cũng không đắt, đúng không?”

 

Cố Vân Đông liếc xéo bà ta một cái. Du tẩu tử, ngươi bay cao quá rồi.

 

Nàng nhớ lúc trước khi nàng định giá, người kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời, chính là Du tẩu tử.

 

Bà ta còn vô cùng chắc chắn rằng giá cả này quá khoa trương, e là đến lúc đó sẽ không có khách nào ghé qua.

 

Kết quả hôm qua buôn bán phát đạt, kiếm được hơn một nghìn lượng bạc.

 

Lúc ấy, Du tẩu tử đã nói ra một câu kinh điển khiến Cố Vân Đông cũng phải kinh ngạc.

 

Bà ta nói: “Nghèo khó, đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.”

 

Cố Vân Đông không ngờ, bà ta lại có thể có giác ngộ như vậy.

 

Giờ đây, sự giác ngộ này đã lên một tầm cao mới, ngay cả một trăm năm mươi văn cũng không còn để vào mắt.

 

“Thôi được, biết đối phương là ai là tốt rồi, lần sau chú ý một chút là được, ngươi đi làm việc đi.”

 

Cửa hàng mới khai trương, chắc chắn sẽ có người đến dò xét tình hình.

 

Việc buôn bán phát đạt, cũng tất nhiên sẽ có người muốn bắt chước.

 

Nhưng bắt chước cũng phải có điều kiện tiên quyết. Những chủ nhân bình thường, làm gì có ngự bút của Hoàng thượng, làm gì có công thức trà sữa và bánh mì, làm gì có mối quan hệ với các phu nhân, tiểu thư quyền quý.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Cho nên Cố Vân Đông cũng không quá lo lắng. Thấy Du tẩu tử đi làm việc, nàng liền tiếp tục cùng Đồng Thủy Đào ra ngoài dạo phố.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong kinh thành rất phồn hoa, là trung tâm thương nghiệp của cả triều Đại Tấn, hàng hóa rực rỡ muôn màu, đa dạng nhất.

 

Vì cạnh tranh khốc liệt, nên chất lượng cũng tốt.

 

Cố Vân Đông mua sắm một vòng ở phố Cẩm Lan, lúc trở về, trong xe ngựa đã chất đầy đồ đạc.

 

Về đến nhà, Thiệu Thanh Viễn cũng báo cho nàng một tin tốt: “Ta đã bàn với Bạch Chi Ngôn rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành, đi phủ Linh Châu.”

 

Mắt Cố Vân Đông sáng rực lên: “Thật sao?”

 

“Ừm.”

 

Thời gian lập tức trở nên gấp gáp, nhưng Cố Vân Đông vẫn rất hưng phấn.

 

Bên cửa hàng nàng đã nói với Cát thị và Hạ ma ma, Bàng thợ mộc cũng đã được dặn dò khi làm việc ở Thiệu Ký và Cố Ký, không cần vội vàng, cứ từ từ trang hoàng, trong thời gian ngắn họ cũng không định khai trương.

 

Sau đó, Cố Vân Đông lần lượt từ biệt những người quen ở kinh thành.

 

Vợ chồng Nhiếp Thông, cả nhà Tần Văn Tranh, còn có tiểu quận chúa, Viên Tư Nặc, và tiện thể cả Dịch Tử Lam, nàng mời mọi người đến nhà dùng bữa, coi như là lời cảm ơn sự chiếu cố của họ trong thời gian ở kinh thành.

 

Tiểu quận chúa đặc biệt không nỡ, mắt rưng rưng, ôm Cố Vân Đông khóc như mưa như gió.

 

Cố Vân Đông phải dỗ dành cô bé một hồi lâu, cuối cùng mới làm cho nàng nín khóc.

 

Hai ngày sau, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mang theo Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn, đánh xe ngựa đến phủ của Tống thái y.

 

Lần này họ vẫn đi với hành trang gọn nhẹ, chỉ mang theo hai người.

 

Thiệu gia hiện giờ đã có hạ nhân trông coi, Thiệu Thanh Viễn để Vạn phụ tạm thời làm quản gia, trông nom cửa nẻo.

 

Kho dược liệu cũng có Dư Dũng quản lý, những người khác mỗi người lo việc nấy, không có vấn đề gì lớn.

 

Đến cửa nhà Tống Đức Giang, trời vẫn còn sớm, nhưng Bạch Chi Ngôn cũng đã chuẩn bị xong xuôi, đang ngồi trong xe ngựa.