La Khỉ ngơ ngác nhìn gói giấy trong tay, một lúc lâu sau ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mang theo một tia bất lực.
Hồi lâu, cô bé mới khẽ ‘vâng’ một tiếng, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Cố Vân Đông xoa đầu cô bé: “Đi đi.”
Cô bé khẽ lau nước mắt, vỗ vỗ mặt, sau đó cố nặn ra một nụ cười, lúc này mới cầm gói giấy đứng dậy đi vào nhà.
Cố Vân Đông nhìn qua cửa sổ, liền thấy cô bé nhẹ nhàng đi đến mép giường.
Cổ Ngọc Văn dường như ngủ không yên giấc, chỉ một lát đã tỉnh lại.
Cô bé mở gói giấy ra, lấy một miếng đút cho bà ăn: “Mẹ, đây là điểm tâm Cố tỷ tỷ nói mua ở kinh thành, mẹ nếm thử xem, có giống với lúc mẹ còn nhỏ ăn không. Nghe nói ngon lắm, mẹ…”
Đây có lẽ là lần cuối cùng mẹ nàng được ăn hương vị quê nhà, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Cổ Ngọc Văn cụp mắt xuống, cắn một miếng, cười nói: “Ừm, giống như lúc nhỏ, ngon thật, con cũng nếm thử đi.”
Thật ra bà làm sao còn nhớ được điểm tâm lúc nhỏ có vị gì, sớm đã quên mất rồi.
Nhưng miếng bánh trước mặt, thật sự, thật sự rất ngon, trước khi c.h.ế.t có thể ăn được một miếng, cũng coi như là một sự mãn nguyện.
Bà đưa tay xoa đầu cô bé, nụ cười trở nên rạng rỡ.
Cố Vân Đông ở bên ngoài nhìn một lát, khẽ thở dài.
Không bao lâu sau, La Khỉ lại đi ra.
Cố Vân Đông nói với cô bé: “Có thể dẫn ta đi xem nơi lúc trước con chôn thịt không?”
“Được ạ.” La Khỉ tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dẫn nàng ra khỏi cổng sân.
Cô bé dẫn Cố Vân Đông đến sườn đồi lúc trước đã chôn thịt, lại lần nữa đào đất lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cố tỷ tỷ, cô xem chỗ thịt này làm gì ạ?”
Cố Vân Đông từ trong túi lấy ra một cây trâm bạc, thử vào miếng thịt.
Chẳng mấy chốc, cây trâm liền biến thành màu đen.
La Khỉ mím môi, định lấp đất lại: “Bà ta quả nhiên cũng muốn hại c.h.ế.t chúng ta.”
Cố Vân Đông nhíu chặt mày, Khương thị này… thật sự có vấn đề.
Nàng ngăn hành động lấp đất của La Khỉ, lấy hết số thịt đó ra, cùng với lớp đất xung quanh dùng một túi vải gói lại, mang đi.
Thịt này có độc, lại chôn không sâu, rất dễ bị chó bới ra, đến lúc đó có thể không chỉ có chó ăn. Trên hòn đảo này không biết có bao nhiêu người sống khổ sở, có những đứa trẻ còn nhỏ không biết gì, nếu thấy được thịt, không chừng cũng sẽ thèm quá mà ăn vụng mất.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông nói với La Khỉ, cô bé bừng tỉnh, có chút sợ hãi thở ra một hơi: “Con không nghĩ đến điều đó, may mà Cố tỷ tỷ đã lấy thịt đi.”
Cố Vân Đông thu dọn xong túi vải, liền đứng dậy trở về.
“Con về chăm sóc mẹ trước đi, ngày mai ta lại qua thăm hai mẹ con. Ta còn phải đến Cổ gia một chuyến, xem sự việc xử lý thế nào.”
“Được ạ, vậy con về trước.” La Khỉ từ biệt Cố Vân Đông, liền vội vàng chạy về nhà, nàng muốn ở bên cạnh mẫu thân nhiều hơn.
Cố Vân Đông thì đi về phía Cổ gia, lúc này cửa nhà họ Cổ đã có hơn nửa thôn dân vây quanh, đều chỉ trỏ bàn tán về phía bên trong.
Cố Vân Đông khó khăn lắm mới chen qua đám đông đi vào, vào trong sân, liền thấy Thiệu Thanh Viễn đang đứng ở một bên.
Nàng vội vàng lách qua, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Người nhà họ Cổ vốn định đánh c.h.ế.t Khương thị, hàng xóm nghe thấy động tĩnh đã đi gọi quan binh quản lý khu này đến.”
Cố Vân Đông ngẩng đầu, quả nhiên thấy trong sân còn có hai vị quan binh.