Cảm xúc của La Khỉ vẫn luôn rất suy sụp, đêm qua dường như cô bé cũng không ngủ được, sáng sớm lại phát hiện mẫu thân qua đời, cả người đều sụp đổ, khóc một hồi liền ngất đi.
Cố Vân Đông bế cô bé đến chiếc giường bên cạnh, La Khỉ vì không yên tâm Cổ Ngọc Văn đang bệnh, nên cũng ngủ ở đây, trong phòng có kê hai chiếc giường.
Sau khi đắp chăn cho La Khỉ, nàng mới nói với một bà thím bên cạnh: “Phiền thím trông chừng con bé một chút.”
Bà thím ngơ ngác, theo bản năng gật đầu.
Cố Vân Đông lúc này mới đi đến cửa, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn đứng đó.
Chàng gật đầu: “Ta đi tìm người giúp.” Nói xong chàng xoay người ra ngoài.
Lúc này mới có một bà thím đến gần, nghi hoặc nhìn Cố Vân Đông: “Vị, vị phu nhân này… xin hỏi cô là…”
Cố Vân Đông nói: “Ta là bằng hữu của Cổ Ngọc Văn, lúc còn sống bà ấy đã giao phó La Khỉ cho ta, hậu sự của bà ấy, ta cũng sẽ cố gắng lo liệu. Nhưng vẫn phải phiền các vị hàng xóm láng giềng giúp một tay, để bà ấy ra đi được thanh thản.”
“Nên làm, nên làm, Ngọc Văn trước đây sống khổ quá rồi, giờ người đã mất, chúng tôi giúp được gì sẽ giúp.”
“Ngọc Văn giao phó La Khỉ cho cô sao?” Có người thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá, nếu không một đứa trẻ như nó, ở nơi này thì khó khăn lắm.”
“Phải đó phải đó, lúc trước chúng tôi đều không yên tâm về con bé Khỉ nhi.”
Mọi người vừa nói vừa đánh giá Cố Vân Đông, trông đã biết là người giàu có, cũng không giống gia quyến của phạm nhân trên đảo. Còn người đàn ông lúc nãy, khí chất lạnh lùng người sống chớ lại gần, nói không chừng là làm quan.
Có họ chống lưng cho La Khỉ, nhà họ Lưu dù có để mắt đến La Khỉ, chắc cũng không dám đắc tội với họ.
Dù sao đi nữa, đối với La Khỉ mà nói, đó là một chuyện tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người yên tâm, bắt đầu hành động, chuẩn bị linh đường cho nhà họ La.
Đến lúc ba người nhà họ Cổ thong dong đến muộn, liền thấy trong nhà họ La người ra người vào.
Tống thị bĩu môi, những người này thật là hay lo chuyện bao đồng.
Bà ta ghé vào tai Cổ Nghĩa Bình nói nhỏ: “Ngọc Văn đi rồi, chúng ta chính là người thân duy nhất của La Khỉ. Ta nghe nói thiếu gia nhà họ Lưu kia để mắt đến con bé, ông nói xem, chúng ta có nên nói chuyện với nhà họ Lưu, bảo hắn ta đưa cho chúng ta nhiều bạc một chút rồi mới gả La Khỉ cho hắn không?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cổ Nghĩa Bình nhíu mày: “Con bé mới tám tuổi.”
“Chính vì tám tuổi, Lưu thiếu gia mới để ý, chờ đến chín, mười tuổi, ông xem Lưu thiếu gia còn muốn nữa không? Ông đừng có do dự, La Khỉ không có cha mẹ, không chừng còn ăn vạ chúng ta, bây giờ có nơi có chốn, chẳng phải là vừa hay sao? Hơn nữa, chúng ta sắp có thể về kinh rồi, trong tay không có chút bạc, sau khi về ở đâu, lẽ nào cả nhà ra đường ở?”
Cổ Nghĩa Bình nghe vậy, tức thì im lặng.
Một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện này khoan hãy đề cập, đợi vợ chồng Thiệu công tử đi rồi hãy nói. Hai ngày này bà đối xử tốt với con bé Khỉ nhi một chút, dù sao cũng phải làm ra vẻ.”
“Ai da, không thành vấn đề, lát nữa về ta sẽ bảo lão đại đi tìm Lưu thiếu gia nói trước một tiếng, bàn bạc giá cả.”
“Ừm.”
Mao thị bên cạnh không nhịn được đảo mắt, hôm qua La Khỉ vừa mới đổ đi bàn thức ăn có độc cứu cả nhà, hôm nay hai lão già c.h.ế.t tiệt này đã bàn nhau nhân lúc mẹ con bé vừa mất liền đem người đi bán.
Lương tâm thật sự bị chó ăn rồi.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến nàng ta, dù sao có được bạc, mình cũng có phần. Nếu đã có lợi thì không cần phải giả làm thánh nhân, nàng ta không nhúng tay vào là được.