Đao ca vẫy tay: “Haiz, ta có gì mà không yên tâm, y thuật của Thiệu đại phu cao minh, ta xin kết giao với ngài bằng hữu này. Sau này có chuyện gì, cứ việc đến tìm ta.”
Thiệu Thanh Viễn: “…”
“Được, vậy chúng tôi rời thuyền trước.”
“Được rồi, tạm biệt, có việc nhớ tìm ta nhé.” Đao ca gật đầu, vẫy vẫy tay nhìn họ xuống boong tàu.
Ba người Thiệu Thanh Viễn đi đến một quán trà dưới bến tàu, hội ngộ với Thiệu Văn đang chờ ở đó.
Thiệu Văn ngày nào cũng sẽ ở đây chờ, lúc trước Thiệu Thanh Viễn đã nói với chàng, không nhất định sẽ quay về gấp trong một ngày.
Cho nên chàng vẫn luôn ở dưới quán trà này đợi, bây giờ nhìn thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn trở về, tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều khiến chàng kinh ngạc là, bên cạnh Cố Vân Đông còn có một cô bé.
La Khỉ từ khi xuống thuyền, cả người liền rất căng thẳng, thân mình cũng vô cùng cứng nhắc.
Nàng lần đầu tiên bước ra thế giới bên ngoài, đối với mọi thứ đều tò mò, cũng đối với mọi thứ đều tràn đầy đề phòng và bất an.
Cố Vân Đông dắt tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về: “Không sao đâu, có ta ở đây rồi.”
“Vâng.” La Khỉ hít sâu một hơi, nàng liếc nhìn Thiệu Văn một cái, rồi lại lập tức cúi đầu.
“Đi thôi, về khách điếm trước rồi hãy nói.” Thiệu Thanh Viễn nói.
Thiệu Văn gật đầu, vội vàng đi đánh xe ngựa lại.
Đồng Thủy Đào còn ở khách điếm, mấy người vừa đến khách điếm, liền kể lại sơ qua những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
Hai người Thiệu Văn lúc này mới biết thân phận của La Khỉ. Đồng Thủy Đào lập tức ôm lấy vai cô bé: “Em đừng sợ, sau này chị có thể bảo vệ em, em đừng thấy chị trông yếu đuối mong manh, thật ra sức chị khỏe lắm đó.”
“Cảm ơn Thủy Đào tỷ tỷ.” La Khỉ cảm ơn, nhưng đối với mấy chữ ‘sức khỏe lắm’ vẫn chưa có khái niệm gì nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một đám người ăn cơm nghỉ ngơi một lát, Cố Vân Đông liền dẫn Đồng Thủy Đào lên phố mua đồ.
Nghe nói lúc trở về có thể sẽ không đi qua huyện Bình Lăng, có lẽ phải đi đường bộ, cho nên hải sản ở đây phải mua nhiều một chút mang về.
La Khỉ không đi cùng, nàng bây giờ đối với bên ngoài vẫn còn chút không thích ứng, Cố Vân Đông liền để nàng ở khách điếm nghỉ ngơi.
Đợi đến khi nàng và Đồng Thủy Đào tay xách nách mang trở về, trời đã tối mịt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Mấy người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó liền nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, lại bắt đầu chờ xuất phát, chuẩn bị đi trước đến phủ thành của phủ Linh Châu.
Bọn họ Bạch Chi Ngôn vẫn còn ở phủ Linh Châu chờ họ, thật sự không còn thời gian để trì hoãn nữa.
Hơn nữa vợ chồng Cố Vân Đông cũng muốn xem tri phủ của phủ Linh Châu có ở đó không, về chuyện của Thiệu Âm, còn phải hỏi ông ta một chút.
Huyện Bình Lăng cách phủ Linh Châu còn hai ngày đường, đi đường cũng không thoải mái.
Đặc biệt là La Khỉ, tuổi còn nhỏ, lại vừa mới trải qua nỗi đau mất mẹ, người cũng nhỏ gầy, sợ nàng trên đường chịu không nổi, cho nên đã cố ý đi chậm lại.
Nhưng cô bé quả thực rất kiên cường, không rên một tiếng, lặng lẽ đi theo sau Cố Vân Đông, bảo nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, bảo ăn cơm thì ăn cơm.
Dáng vẻ ngoan ngoãn lại cẩn thận dè dặt như vậy, ngược lại khiến Cố Vân Đông nhìn mà xót xa không thôi.
Xem ra, vẫn phải tìm một cơ hội để nói chuyện với cô bé thật tốt.
Chạng vạng hai ngày sau, mấy người cuối cùng cũng đến phủ thành của phủ Linh Châu.
Thiệu Thanh Viễn tìm khách điếm nghỉ ngơi, sau đó liền dẫn Thiệu Văn đến Huệ Dân y quán cách đó không xa để tìm Bạch Chi Ngôn.
Còn Cố Vân Đông, thì gõ cửa phòng của La Khỉ và Đồng Thủy Đào, dắt La Khỉ ngồi xuống trước bàn, thở ra một hơi nói: “Chúng ta nói chuyện một chút nhé, được không?”