Không bao lâu sau, hai người đột nhiên cảm giác dường như có tiếng động.
Họ khựng lại, nhìn theo hướng âm thanh, sau đó liền kinh ngạc mở to mắt, không dám tin nhìn một tòa… cây cầu đang từ từ dâng lên ở cách đó không xa?
Lại thật sự là một cây cầu?
Dù Cố Vân Đông ở thời hiện đại đã thấy qua rất nhiều kỹ thuật tân tiến, giờ phút này nhìn thấy tòa cầu này, vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Cây cầu dâng lên, bắc thẳng từ bờ biển bên này sang hòn đảo nhỏ đối diện.
Cố Vân Đông tấm tắc khen lạ: “Bạch gia, có vẻ rất lợi hại.”
“Bạch gia nhiều đời làm nghề y, Huệ Dân y quán trải rộng khắp triều Đại Tấn, đại phu dạy dỗ ra không đếm xuể, tự nhiên không đơn giản.”
Cố Vân Đông liếc xéo chàng một cái: “Chàng có vẻ, rất hưng phấn?”
Thiệu Thanh Viễn cười cười. Chàng sớm đã biết một chút chuyện về Bạch gia từ chỗ Tống Đức Giang.
Chàng có khát vọng học y, cũng yêu thích nó, nên đối với thần y trong lời đồn tự nhiên cũng lòng ngưỡng mộ. Nếu có thể được ông ấy chỉ điểm một chút, hoặc xem qua bút ký y học của ông, vậy đối với Thiệu Thanh Viễn mà nói, tuyệt đối sẽ được lợi không ít.
Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Chi Ngôn đã trở lại.
Chàng nhìn họ: “Đi thôi.”
Vẫn là chàng đi đầu, không bao lâu đã bước lên cầu.
Cố Vân Đông cúi đầu nhìn, cây cầu này rất chắc chắn.
Suốt đường đi không ai nói gì, đoàn người đi thẳng đến đầu kia của cây cầu.
Lên bờ, Bạch Chi Ngôn lại dẫn họ đi vòng vèo một hồi, lúc này mới dừng lại trước một cánh cổng vô cùng lớn.
Bạch Chi Ngôn tiến lên gõ cửa, bên trong rất nhanh vang lên tiếng bước chân, không bao lâu, cổng lớn mở ra. Người gác cổng bên trong nhìn thấy Bạch Chi Ngôn liền vui mừng ra mặt: “Chi Ngôn thiếu gia ngài đã về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Chi Ngôn gật đầu, dẫn đoàn người Cố Vân Đông đi vào.
Bạch phủ rất lớn, từ cổng chính đi đến sảnh ngoài đã mất vài phút.
Hạ nhân hẳn đã thông báo cho người trong phủ, đợi đến khi đoàn người Cố Vân Đông đứng bên ngoài sảnh, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói sang sảng.
“Là Chi Ngôn về rồi sao?”
Tiếng nói còn chưa dứt, từ bên trong đã có mấy người vội vàng bước ra.
Dẫn đầu là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, trông rất có tinh thần, bên cạnh ông là một người phụ nữ trông vô cùng hiền hậu.
Phía sau nữa là một cặp vợ chồng trẻ, cũng chỉ độ hai mươi mấy tuổi.
Bốn người đi ra, trước tiên chào hỏi Bạch Chi Ngôn, sau đó lập tức nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên chắp tay cúi người với họ: “Hai vị chính là Thiệu công tử và Cố cô nương phải không? Bạch mỗ đa tạ hai vị đã nhiều lần ra tay tương trợ Bạch gia.”
Vợ chồng Thiệu Thanh Viễn sững sờ, vội lùi lại hai bước: “Bạch lão gia không cần như vậy.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Chi Ngôn giới thiệu: “Đây là cha ta, đây là mẹ ta. Hai vị này là đại ca và đại tẩu của ta, cũng là cha mẹ của Bạch Dương và Bạch Nguyệt.”
Cặp vợ chồng trẻ cũng tiến lên, cảm tạ Cố Vân Đông: “Trước đây Bạch Dương ở phủ Khánh An suýt chút nữa đã bị bọn buôn người bắt đi, nếu không phải Cố cô nương cứu người, vợ chồng chúng tôi có lẽ cả đời này cũng không gặp lại được con.”
Nói ra, duyên phận giữa Cố Vân Đông và Bạch gia quả thực không cạn.
Trên đường chạy nạn cũng từng giúp Cao Phong giải quyết một tên lưu dân.
Sau này lại cứu Bạch Dương, rồi quen biết Tống Đức Giang, chuyển lời của Tần Văn Tranh cho ông, lúc này mới khiến Tống Đức Giang trở về Thái Y Viện.
Cách đây không lâu, Bạch Chi Ngôn nguy trong gang tấc, cũng nhờ dùng trước Bạch Mộc Tử của Cố Vân Đông mà cứu được một mạng.
Nếu không phải vì những chuyện liên quan này, Bạch gia cũng sẽ không để vợ chồng Cố Vân Đông vào Bạch gia chính.