Chỉ có Phùng ma ma bên cạnh khóe miệng giật giật một cái.
Thiệu công tử, biết ngài quan tâm nương tử nhà mình, nhưng mà nói như vậy ngay trước mặt ta thật sự tốt sao?
Nhưng bà cuối cùng cũng không nói gì, chỉ mang lò sưởi tay đến, giúp Cố Vân Đông hong khô tóc.
Đợi đến khi Cố Vân Đông thu dọn xong xuôi, nàng mới đứng dậy, đi sang Trọng Lâu Viện bên cạnh.
Bên này vừa mới vào sân, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói sang sảng: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao phu nhân lại rơi xuống nước, các ngươi hầu hạ thế nào vậy?”
Ngay sau đó trong phòng truyền ra giọng nói nghẹn ngào sợ hãi của Lệ Tú: “Nhị gia tha tội, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho nhị phu nhân, là lỗi của nô tỳ.”
“Khóc cái gì mà khóc, nói cho rõ ràng.”
“Vâng.” Lệ Tú lại sụt sịt một cái mới mở miệng: “Mấy ngày nay bệnh tình của nhị phu nhân đã ổn định, khá hơn nhiều, người cũng có tinh thần. Vừa hay hôm nay thời tiết đẹp, nhị phu nhân liền muốn ra ngoài đi dạo. Nô tỳ và Trần ma ma cùng phu nhân tản bộ trong hoa viên, sau đó nổi gió, Trần ma ma liền chạy về Đương Quy Viện để lấy thêm áo. Ai ngờ Trần ma ma vừa đi không xa, nhị phu nhân đột nhiên phát bệnh, giằng tay nô tỳ ra rồi chạy về phía trước, không ngờ lúc chạy đến bên hồ thì trượt chân, ngã thẳng xuống hồ. Nô tỳ muốn cứu cũng không kịp, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu…”
Bạch Hàng mày nhíu chặt, nhìn về phía phu nhân đã thay quần áo và nằm lại trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Có phải như vậy không?”
Nhị phu nhân lại nhíu mày, khẽ lắc đầu: “Ta không nhớ.”
Bạch Hàng mím chặt môi. Vậy là không sai, phu nhân của chàng mỗi lần sau khi phát bệnh, đều không nhớ được những chuyện xảy ra trước đó.
Cố Vân Đông nghe đến đây, không nhịn được đi vào trong.
Bạch Hàng nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Vợ chồng Thiệu Thanh Viễn tuy đã đến mấy ngày, nhưng nhị phòng của Bạch gia vì bệnh của nhị phu nhân nên vẫn luôn ở trong Đương Quy Viện, không ra ngoài. Hôm nay cũng là vì bệnh tình của nhị phu nhân đã ổn định và có chuyển biến tốt, Bạch Hàng mới rời Đương Quy Viện để đi xem xét trận pháp trong rừng, cùng Bạch Chi Ngôn tìm kiếm manh mối xem rốt cuộc là ai đã xâm nhập vào đảo.
Không ngờ vừa mới trở về, liền nghe tin thê tử của mình xảy ra chuyện, lập tức chạy đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho nên, đây vẫn là lần đầu tiên vợ chồng nhị phòng của Bạch gia và vợ chồng Thiệu Thanh Viễn chính thức gặp mặt.
Bạch Hàng sớm đã nghe qua chuyện của hai người, bây giờ Cố Vân Đông còn cứu thê tử của chàng, trong lòng chàng tràn đầy cảm kích, lập tức chắp tay: “Thiệu phu nhân đã cứu nội nhân, đại ân đại đức, suốt đời khó quên. Sau này hễ có việc gì cần đến Bạch mỗ, Bạch mỗ nhất định sẽ không từ chối.”
Cố Vân Đông xua tay: “Bạch nhị gia khách khí rồi, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”
Sau này có việc cần đến ngài, ta nhất định sẽ không khách sáo, yên tâm yên tâm.
Nàng đã quen với việc làm việc tốt trước để người khác nợ mình ân tình.
Cố Vân Đông nói, ngó đầu nhìn về phía người trên giường: “Nhị phu nhân thế nào rồi?”
“Nàng ấy hiện giờ có chút suy yếu, nhưng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại.”
Cố Vân Đông nghe vậy gật đầu, hỏi: “Ta có thể nói chuyện với nhị phu nhân vài câu được không?”
“Được.” Bạch Hàng gật đầu.
Cố Vân Đông nhìn những người trong phòng, Bạch Hàng hiểu ý, phất tay cho mọi người ra ngoài trước.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bốn người họ, Cố Vân Đông mới đi đến mép giường của nhị phu nhân.
Thiệu Thanh Viễn là ngoại nam, tự nhiên không tiện đi vào, vì vậy đứng bên ngoài cùng Bạch Hàng im lặng nhìn nhau.
Bạch Hàng thì lại cảm thấy người trẻ tuổi này rất đặc biệt: “Ngươi chính là Thiệu Thanh Viễn? Nghe nói ngươi…”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lời còn chưa nói xong, bên nội thất đột nhiên truyền ra câu hỏi của Cố Vân Đông, khiến chàng đột nhiên nhíu mày.