Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1568: Vòng tay có thể là nguyên nhân phát bệnh



Bạch Hàng dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của chàng từ trong mắt, vừa vui mừng, lại vừa cảm thấy vô cùng xót xa.

 

Thật ra dù vợ chồng Thiệu Thanh Viễn không nói, chàng cũng biết những năm qua con trai mình đã sống rất không tốt.

 

Chỉ cần nhìn vào tính cách ít nói của chàng là có thể thấy rõ.

 

Chàng thở ra một hơi: “Thôi được rồi, trời không còn sớm, về nghỉ ngơi sớm đi.”

 

“Vâng.” Thiệu Thanh Viễn sau khi biết được tình hình phát bệnh của Thiệu Âm, liền định dẫn Cố Vân Đông trở về phòng.

 

Không ngờ nàng lại cứ cúi đầu, vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi.

 

Thiệu Thanh Viễn gãi nhẹ tay nàng: “Sao vậy? Còn có gì muốn hỏi sao?”

 

Bạch Hàng cũng không khỏi dời ánh mắt sang người nàng.

 

Cố Vân Đông suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn từ trong tay áo lấy chiếc vòng tay ra: “Bá phụ, chiếc vòng tay này người biết chứ?”

 

Nghe thấy hai chữ “bá phụ”, mày Bạch Hàng không nhịn được giật mạnh một cái.

 

Chàng thầm thở dài trong lòng. Tuy chàng muốn nghe hai người gọi một tiếng ‘cha’, nhưng cũng biết không thể vội vàng. Vừa mới nhận lại nhau, đôi bên đều còn chưa quen thuộc, cứ từ từ thôi.

 

Hơn nữa A Dục không phải là đứa trẻ giỏi biểu đạt cảm xúc, cũng phải cho họ thời gian.

 

Bạch Hàng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía chiếc vòng tay, mày lại nhíu chặt lại: “Cái này, trông có vẻ hơi quen mắt, giống như…”

 

Chàng ngừng một chút, bừng tỉnh: “Phải rồi, có chút giống chiếc vòng tay mà Âm Âm năm đó đặc biệt làm cho A Dục. A Dục lúc nhỏ rất thích những thứ có màu sắc tươi sáng, Âm Âm có một chiếc vòng tay, trên vòng có buộc các loại dây thừng nhiều màu sắc, quả thực có chút giống cái này của cô, nhưng lại có chút không giống.”

 

“Cái này không phải là vòng tay của bá mẫu, chiếc vòng tay này là chúng tôi đã tìm tiệm bạc làm.” Cố Vân Đông vội vàng kể lại lai lịch của chiếc vòng tay cho Bạch Hàng, cũng nói rõ tác dụng mà mình chế tạo ra nó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Hàng nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Các vị có lòng rồi.” Thảo nào lúc trước nàng lấy ra ngoài chiếc khăn tay kia, còn có cả chiếc vòng tay này. Chỉ là lúc đó chàng không kịp nhìn kỹ, Âm Âm đã phát bệnh rồi.

 

Cố Vân Đông đẩy chiếc vòng tay về phía trước, nói: “Lúc trước bá mẫu đột nhiên phát bệnh ngất đi, tôi nghi ngờ, là do nhìn thấy chiếc vòng tay này.”

 

Bạch Hàng sững sờ: “Cô nói gì?”

 

“Lúc bá mẫu phát bệnh, chúng tôi nói gì bà ấy cũng không nghe, nhưng đôi mắt bà ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay này, mắt đỏ ngầu, như thể bị kích động rất lớn. À phải rồi, chiếc vòng tay kia của bá mẫu đâu ạ?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Chiếc vòng tay đó hai mươi năm trước đã mất tích rồi.” Bạch Hàng kinh ngạc. Chàng lấy chiếc vòng tay đó lại, cẩn thận xem xét.

 

Thật ra theo chàng thấy, chiếc vòng tay này và chiếc vòng tay kia của Âm Âm khác nhau rất lớn, chàng nhìn thấy chiếc vòng tay này, sẽ không nhận nhầm ngay từ đầu.

 

Nhưng tình hình của Âm Âm lại khác, bà quá để tâm, mười tám năm trước có thể nhận nhầm người, bây giờ nhận nhầm vòng tay, cũng hoàn toàn không có gì lạ.

 

“Chiếc vòng tay này, cứ để ở chỗ ta trước đi.”

 

Cố Vân Đông có chút khó hiểu: “Bá phụ định làm gì ạ?”

 

“Ta trong lòng vẫn chưa có ý tưởng gì, nhưng bây giờ A Dục đã tìm lại được rồi, cũng không biết tâm bệnh của Âm Âm có khỏi hay không, nếu vẫn chưa khỏi, ta sẽ thử bắt đầu từ chiếc vòng tay này.”

 

Cố Vân Đông gật đầu, thật ra nàng cũng có ý tưởng này.

 

Sau khi giao chiếc vòng tay cho Bạch Hàng, Cố Vân Đông lúc này mới cùng Thiệu Thanh Viễn rời khỏi phòng của họ.

 

Bạch Hàng đứng dậy, nhìn theo bóng dáng họ dần dần đi xa.

 

Cho đến khi hoàn toàn khuất dạng, hốc mắt chàng mới dần dần ươn ướt.

 

“A Dục, đã lớn như vậy rồi, thật tốt, thật… tốt.”