Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1573: Chúng ta bế quan một năm đi



“Sao lại không vội, ta đã già rồi, còn có rất nhiều bản lĩnh muốn truyền cho nó nữa. Thanh Viễn à, ta đã là tổ phụ của con, vậy thì con phải nghe ta. Từ hôm nay trở đi, cùng ta bế quan, chăm chỉ học tập y thuật, tổ phụ sẽ truyền hết bản lĩnh của mình cho con, ít nhất một năm mới được ra ngoài.”

 

Một năm?

 

Khóe miệng mọi người giật giật, Thiệu Thanh Viễn giữ chặt Bạch lão gia tử đang quá hưng phấn, bất đắc dĩ nói: “Tổ phụ, con còn phải về phủ Tuyên Hòa.”

 

“Về nơi đó làm gì? Đây là nhà của con, sau này con ở đây là được rồi, sân viện trong phủ tùy con chọn.”

 

Thiệu Thanh Viễn: “Mẹ của Vân Đông còn đang chờ chúng tôi mang Bạch Mộc Tử về chữa bệnh.”

 

Bạch lão gia tử sững sờ, ngay sau đó đột nhiên vỗ đầu mình.

 

“Phải rồi, hình như con đã thành thân.”

 

Mọi người: “…”

 

Bạch lão gia tử vội vàng chạy đến trước mặt Cố Vân Đông, kéo nàng nói: “Suýt chút nữa đã quên cháu dâu, Vân Đông con cũng lại đây. Con bây giờ là cháu dâu của Bạch gia ta, vậy thì cha mẹ con và chúng ta cũng là người một nhà. Bệnh của mẹ con chắc chắn là quan trọng nhất, quả thực nên chữa khỏi trước đã.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là thế này, đợi mẹ con khỏi bệnh rồi, hai con lại qua đây, mang theo cả cha mẹ con cùng đến đảo làm khách, thế nào? Sau đó để Thanh Viễn bế quan một năm.”

 

Bạch Hàng không nhịn được xoa trán, kéo Bạch lão gia tử một phen: “Cha, Thanh Viễn có việc riêng của mình cần làm, nó ở phủ Tuyên Hòa và kinh thành đều có việc kinh doanh, Vân Đông cũng vậy, hai vợ chồng đều bận rộn vô cùng, làm gì có thời gian ở lại trên đảo này một năm với cha?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Việc kinh doanh có thể từ từ làm, giao cho người khác làm, đâu có quan trọng bằng việc học giỏi bản lĩnh? Nó có thiên phú như vậy, trước đây đã lãng phí gần hai mươi năm rồi, bây giờ càng nên nắm chặt thời gian để đưa mình lên một tầm cao mới, hiểu không?”

 

Bạch Hàng liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, ngay sau đó kéo Bạch lão gia tử ra một góc, nhỏ giọng mở miệng: “Cha, chúng ta khó khăn lắm mới nhận lại được con trai, quả thực là muốn cả nhà đoàn tụ, bù đắp cho những ngày tháng đã bỏ lỡ trước đây. Nhưng cũng không thể hạn chế tự do của đôi vợ chồng trẻ, đúng không? Nó bây giờ đã lớn như vậy, có suy nghĩ của riêng mình, nó thích học y, nhưng cũng thích mở cửa hàng kiếm tiền, chúng ta không thể lựa chọn thay nó. Hơn nữa…”

 

Giọng chàng không khỏi hạ thấp xuống, càng nhỏ hơn: “Cha kéo Thanh Viễn đi học y, vậy Vân Đông làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bắt nó bỏ lại người nhà, bỏ lại bạn bè và những việc đang làm, ở trên đảo này cả ngày ăn không ngồi rồi sao? Hay là để nó ra đảo làm việc của mình, để đôi vợ chồng mới cưới phải xa cách nhau? Cha, cha không muốn bế cháu chắt, con còn muốn bế cháu nội nữa đó.”

 

Bạch lão gia tử lập tức bị nói đến cứng họng, chuyện này…

 

Ông quả thực rất muốn kéo Thiệu Thanh Viễn lại để nghiên cứu y thuật cho thỏa thích. Thằng nhóc này đừng thấy nó không hay nói chuyện, nhưng đầu óc nó linh hoạt lắm, còn thông minh hơn cả Bạch Hàng, là mầm non tốt nhất mà ông đã gặp trong nhiều năm qua.

 

Nhưng Bạch Hàng nói đúng, ông khó khăn lắm mới nhận lại được cháu trai, không thể lại dọa nó chạy mất.

 

Vì vậy, ông đành phải miễn cưỡng gật đầu: “Thôi được, vậy, vậy nghe con.”

 

Bạch Hàng thở phào nhẹ nhõm, trở lại bên cạnh Thiệu Thanh Viễn: “Tổ phụ của con chỉ đùa thôi, không cần phải bế quan. Hơn nữa, chuyện của mẹ Vân Đông cũng rất quan trọng. Nhưng trước khi các con đi, vẫn phải ở lại nhà vài ngày, con là người của Bạch gia, ít nhất cũng phải đợi sau khi đã bái lạy từ đường tổ tông, ghi tên vào gia phả rồi hãy đi.”