Cố Vân Đông đã đi trước, Dương Hạc thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Cố Vân Đông cõng bà lão đi nhẹ như không, ngược lại Dương Hạc lại có chút gắng sức. Đối với hắn, Cố Vân Đông dù sao cũng là người lạ, hắn không hoàn toàn tin tưởng nàng.
Thấy mình bị bỏ lại phía sau, Dương Hạc có chút sốt ruột, chân loạng choạng một cái, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
May mắn phía sau đột nhiên có một bàn tay vươn ra, một tay đỡ lấy hắn và ông lão trên lưng.
Dương Hạc hoảng hồn thở phào một hơi, ngẩng đầu nói với người vừa tới: “Cảm ơn.”
Người nọ khẽ gật đầu, nói với người phía sau: “Thiệu Văn, ngươi giúp một tay.”
“Vâng, công tử.”
Dương Hạc cảm thấy sức nặng trên người lập tức nhẹ đi, ông nội hắn đã được người tên Thiệu Văn kia đỡ lấy, cõng trên lưng.
Dương Hạc vội ngăn lại: “Vị tiểu ca này, không cần phiền phức...”
“Không sao, ta có luyện võ, sức lực lớn, ngươi đỡ một chút là được, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Dương Hạc nghe xong, lập tức không nói gì nữa, hắn đi quả thực rất chậm.
Vì vậy hắn gật đầu, nói một tiếng đa tạ.
Ngay sau đó, hắn vừa đỡ người đi, vừa ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bà lão trên lưng Cố Vân Đông cũng đã được Đồng Thủy Đào chạy tới đỡ lấy. Nàng kinh ngạc nhìn Thiệu Thanh Viễn đột nhiên xuất hiện: “Sao chàng lại đến đây? Cha đâu rồi?”
“Cha đang ở quán trọ, ta thấy hai người đi lâu quá chưa về, không yên tâm nên ra xem. Vừa hay gặp Đồng Thủy Đào bắt được tên trộm, lấy lại được túi tiền của nương. Thế là ta đi theo nàng ấy đến tìm hai người. Có chuyện gì vậy?”
Cố Vân Đông liền nhỏ giọng kể lại sự việc xảy ra trên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiệu Thanh Viễn nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần. Xem ra chuyện của mười tám năm trước vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến nương.
Chuyện này, đợi sau khi trở về hắn phải nói chuyện kỹ với cha.
Trong lúc nói chuyện, mấy người cũng đã đến cửa y quán.
Dương Hạc đi đầu, đặt ông nội đã hôn mê lên một chiếc giường đơn, vội vàng nhờ đại phu xem giúp.
Đại phu bắt mạch, rồi hơi nhíu mày, lắc đầu vẻ mặt bi thương: “Tình hình của lão gia có chút nghiêm trọng, nếu không cứu chữa cẩn thận, e là tính mạng khó giữ. Như vầy, ta kê đơn thuốc trước, ngươi đi lấy thuốc, ta băng bó cho ông ấy một chút.”
Lời này vừa nói ra, Dương Hạc liền cảm thấy trời đất tối sầm. Bà lão càng khóc nấc lên: “Đại phu, ngài nhất định phải cứu lão nhà tôi, cầu xin ngài, đại phu.”
“Yên tâm đi, ta sẽ cố hết sức.”
Vị đại phu vừa nói vừa quan sát đám người. Đôi vợ chồng già bị thương này chắc là cùng một nhóm với thiếu niên đang lo lắng đến toát mồ hôi. Mấy người còn lại chắc là một nhóm khác, nhìn trang phục thì hai bên hoàn toàn không phải người cùng một nhà.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lại nhìn vết thương trên trán ông lão, rõ ràng là do bất cẩn bị người ta đập vào.
Chẳng lẽ... là nhà giàu này đã làm cả nhà họ bị thương, nên mới đưa đến y quán?
Đại phu suy tính xong, liền cầm giấy bút viết rất nhanh.
Thiệu Thanh Viễn lại hơi nhíu mày, đưa tay đặt lên cổ tay ông lão, một lát sau thu về, sắc mặt trầm xuống.
Khi Dương Hạc cầm đơn thuốc lại đây, hắn liền tiện tay nhận lấy.
Dương Hạc kinh ngạc: “Công tử.”
Thiệu Thanh Viễn lại cười: “Nhân sâm? Dương lão gia tử căn bản không có vấn đề gì lớn, chỉ là tuổi cao, tức khí công tâm lại bị đụng vào đầu nên mới hôn mê. Chỉ cần xử lý tốt vết thương, tĩnh dưỡng cẩn thận, kê chút thuốc thư giãn giải uất là được. Ông lại kê toàn dược liệu quý hiếm, còn cần nhân sâm ba mươi năm? Đây là y quán hay là tiệm lừa đảo?”