Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1602: Biết được quá khứ của Thiệu Thanh Viễn



Cố Vân Đông kinh ngạc liếc nhìn Cố Tiểu Khê. Xem ra lấy vợ sinh con xong, suy nghĩ cũng khác hẳn, trưởng thành hơn nhiều.

 

Nàng gật đầu: “Không vui thì cũng đành chịu, dù sao họ đã đến đây, có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải biết. Con chỉ lo mẹ chồng con sẽ phát bệnh. Vốn định đợi một thời gian nữa, chờ bệnh tình của bà ổn định rồi mới để bà từ từ biết về quá khứ của Thiệu đại ca, đáng tiếc...”

 

Chuyện Thiệu Âm hai mươi năm trước vì mất con mà sinh tâm bệnh, người nhà họ Cố đã biết.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Tuy không biết lúc bà phát bệnh sẽ như thế nào, nhưng Cố Tiểu Khê, người đã làm cha, lại rất có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn đến suy sụp khi mất đi đứa con của mình.

 

“Yên tâm đi, Thanh Viễn và cha con đều đi cùng rồi, người trong thôn cũng không dám nói lung tung đâu.”

 

Thế nhưng, suy nghĩ của Cố Tiểu Khê lại hoàn toàn bị đảo lộn.

 

Trước đây mọi người sợ Thiệu Thanh Viễn, nên chỉ mong tránh xa chàng.

 

Sau này tuy không sợ nữa, nhưng cũng không giao tiếp nhiều, nhiều nhất chỉ là gật đầu chào hỏi khi cần thiết.

 

Nhưng ít ra, không ai đi đắc tội với chàng bằng cách nói những lời không hay.

 

Bây giờ thấy Bạch Hàng và Thiệu Âm, họ lại càng có thái độ muốn kết giao, muốn nói tốt cho chàng.

 

Nhưng cái gọi là lời hay lại chính là kể khổ, đòi lại công bằng cho Thiệu Thanh Viễn. Vì vậy, trước mặt Bạch Hàng và Thiệu Âm, các thôn dân cảm thấy kể càng thê thảm, thì càng cho thấy họ đồng cảm với Thiệu Thanh Viễn, càng là vì tốt cho chàng, để cha mẹ chàng sau này đối xử tốt với chàng hơn.

 

Thiệu Thanh Viễn và Cố Đại Giang có ý muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện hoàn toàn vô dụng.

 

Các thôn dân đông người, trong đó còn lẫn không ít các bà các thím ngày thường không có việc gì làm liền hay ngồi lê đôi mách, mấy bà ấy chỉ cần nhắm mắt khóc lóc gào thét, dù cho Thiệu Thanh Viễn có sa sầm mặt cũng chẳng thấy, tiếng quát của chàng cũng bị nhấn chìm trong biển người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thanh Viễn nó khổ lắm. Hồi nhỏ bị vợ chồng Lý đại phòng ngược đãi, mới năm tuổi đầu đã bị ném vào trong núi. Núi Cửu Hổ đó có bao nhiêu dã thú, ngay cả người lớn chúng tôi cũng chỉ dám hái rau dại ở chân núi, thợ săn cũng chỉ dám săn gà rừng, lợn rừng ở ven ngoài. Nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy, lại phải sống trong núi hơn mười ngày.”

 

“Cũng may nó mạng lớn, nếu không đã bị dã thú ăn không còn xương cốt rồi. Lúc nó từ trong núi ra, ôi trời ơi, cả người đầy máu, mình mẩy toàn vết thương, thấy người là ngất đi luôn, dọa c.h.ế.t người.”

 

“Còn năm tám tuổi, vợ chồng nhà họ Lý đó mất hết lương tâm, bán thẳng nó cho bọn buôn người. Nếu không phải Thanh Viễn lanh lợi trốn thoát, bây giờ nó còn không biết đang chịu khổ ở đâu nữa.”

 

“Còn năm mười hai tuổi...”

 

Bạch Hàng vẫn luôn im lặng, Thiệu Âm cũng không lên tiếng, nhưng hai tay họ lại siết chặt.

 

Những quá khứ mà Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã cố tình lướt qua, cứ thế đột ngột bị xé toạc ra một cách đẫm m.á.u trước mặt hai người, đau đến mức cả trái tim họ như thắt lại.

 

Thì ra, con trai của họ, hồi nhỏ đã phải sống một cuộc sống như vậy.

 

Năm tuổi, mới năm tuổi thôi.

 

Tưởng tượng đến cảnh nó bé nhỏ một mình bị người ta vứt vào núi sâu, mờ mịt và bất lực, hai người cảm thấy như sắp ngất đi.

 

Đó là núi Cửu Hổ, một đứa trẻ con làm sao có thể một mình sống sót trong đó nhiều ngày như vậy, họ không dám nghĩ tới.

 

Thiệu Thanh Viễn khẽ cắn môi, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”

 

Tiếng hét vừa vang lên, xung quanh đột nhiên im bặt. Mọi người nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, cuối cùng cũng nhận ra mình đã nói quá nhiều.

 

Thế nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Thiệu Âm: “Để họ nói tiếp.”