Dương Liễu và Khả Khả nhìn nhau, cả hai đều ưỡn ngực, rồi bắt đầu kể.
“Mắt rất to, lúc trừng người cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.” Khả Khả vừa nói vừa vẽ một vòng tròn thật lớn trước ngực: “To thế này này, đại tỷ, tỷ có tưởng tượng được không?”
Cố Vân Đông: “...” Không, ta không tưởng tượng được.
Dương thị tiếp tục: “Miệng thì nhỏ hơn một chút, nhưng xấu lắm, đặc biệt xấu. Đông Đông, con cứ vẽ theo hướng xấu là được.”
“Còn có răng nữa, răng của hắn giống như răng chó vậy.” Răng chó, ha ha ha ha ha.
Nói rồi, Dương Liễu còn liếc nhìn Khả Khả, che miệng cười khúc khích.
Thiệu Âm ở bên cạnh xem mà cười đến chảy cả nước mắt.
Tuy trí lực của bà thông gia chỉ như đứa trẻ ba bốn tuổi, nhưng mà, thật sự đáng yêu quá, ha ha ha ha.
Đặc biệt là khi nói chuyện với Khả Khả, hai người vô cùng hợp nhau.
Cố Vân Đông buông giấy bút, nằm vật ra ghế, ngửa đầu với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Thôi vậy, nàng biết ngay là không thể trông cậy vào họ mà.
Kế hoạch dùng tranh vẽ để tìm người, thất bại!!
Xem ra chỉ có thể đợi cha trở về rồi hỏi lại.
Chập tối, Cố Đại Giang dẫn Vân Thư và Nguyên Trí cùng về. Nguyên Trí hiện vẫn còn ở đây, vì từ đây đến thư viện Thiên Hải tiện hơn.
Hơn nữa, không khí học tập ở đây cũng tốt hơn, gặp phải điều không hiểu hỏi Vân Thư và Cố Đại Giang cũng dễ dàng.
Dù sao bây giờ đều ở phủ thành, Cố Đại Phượng dù có mỗi ngày đến cũng không sao, vẫn tiện hơn nhiều so với lúc ở trong thôn.
Bên này Cố Đại Giang và mấy người vừa vào cửa, Thiệu Thanh Viễn và Bạch Hàng theo sau cũng đã đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai bên gặp nhau ngay ở cửa.
Cố Đại Giang thấy họ mặt mày tươi cười, không khỏi hỏi: “Tìm được nhà rồi à?”
Bạch Hàng gật đầu: “Tìm được rồi, cách đây cũng không xa, ở giữa tiểu viện và cửa hàng trong thành, vị trí không tệ. Vốn chúng ta định mua một căn nhà năm lớp sân, tiếc là không tìm được, nên mua một căn bốn lớp, rất lớn. Giấy tờ nhà đều đã cầm trong tay rồi, nhưng nhà còn chưa dọn dẹp, lát nữa tìm vài người quét dọn một chút, rồi chúng ta cùng đến nhà mới xem.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngôi nhà là do Bạch Hàng mua, là ông mua cho con trai và con dâu.
Lúc con trai thành thân, ở phủ thành này cũng không có một căn nhà nào. Họ làm cha mẹ, chuẩn bị cho chúng một ngôi nhà cũng là lẽ phải.
Ngày thường Bạch Hàng và Thiệu Âm có thể sẽ không ở đây, nhưng khi nào đến Tuyên Hòa phủ, cũng có chỗ đặt chân.
Cố Đại Giang lại tỏ ra hứng thú, nhà bốn lớp sân, chắc hẳn rất lớn.
Ông hỏi về tình hình ngôi nhà, Bạch Hàng cũng lần lượt kể cho ông nghe.
Đoàn người vừa trò chuyện vừa đi vào trong, nhưng khi vào đến nhà chính, lại phát hiện sắc mặt Cố Vân Đông có chút không thích hợp.
Cũng không phải là không vui, chỉ là rất kỳ quái.
Cố Đại Giang vừa vào cửa, ánh mắt nghi ngờ dò xét của nàng liền dừng lại trên người ông, ánh mắt này làm Cố Đại Giang cũng không khỏi tim đập nhanh một chút.
“Sao vậy Vân Đông?”
Cố Vân Đông cũng dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề: “Cha, mẹ con có anh trai không ạ?”
“A?” Cố Đại Giang ngẩn người, anh trai?
“Anh trai gì?” Không chỉ Cố Đại Giang kinh ngạc, mà cả Thiệu Thanh Viễn cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Chàng đến bên cạnh Cố Vân Đông, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, gặp phải phiền phức gì à?”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Không gặp phải phiền phức gì, chỉ là mẹ con gặp được một người tự xưng là anh trai của bà ấy.”
Lúc này Cố Đại Giang mới nghe hiểu, ông khẽ nhíu mày.