Dương Văn Lễ bật cười ha hả, hắn quả nhiên sắp đổi vận rồi.
Nhưng làm thế nào để nhận lại Dương Liễu, chuyện này còn phải suy tính cho kỹ.
Hắn gọi quản sự lại, hai người ghé đầu vào nhau, nhỏ giọng bàn bạc.
Mà lúc này, người nhà họ Cố đang tụ tập ở tiểu viện, căng thẳng nhìn Thiệu Thanh Viễn đang chuẩn bị trong nhà chính.
Dương Liễu được sắp xếp trong một căn phòng sạch sẽ sáng sủa, có chút bất an ngồi trên chiếc giường đơn, hai tay siết chặt lấy tay Cố Đại Giang, giọng nói cũng run rẩy: “Thiếp, thiếp không muốn chữa.”
Cố Đại Giang cẩn thận ôm lấy bà, nhẹ nhàng vỗ vai: “Sao vậy? Có phải nàng sợ không?”
“Thiếp sợ đau.”
“Sẽ không đau đâu, ta đã hỏi Thanh Viễn rồi, nó đảm bảo với ta là không đau chút nào. Nếu nó làm nàng đau, ta sẽ đánh nó giúp nàng, được không?”
Dương Liễu mím môi, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu: “Được.” Ngay sau đó lại lắc đầu: “Không được, không thể đánh, Đông Đông sẽ đau lòng.”
Cố Đại Giang bật cười: “Được, không đánh. Vậy nàng có tin nó không?”
Dương Liễu suy nghĩ một lát: “Tin tưởng.”
Đó là phu quân của Đông Đông, đối xử tốt với Đông Đông, cũng tốt với họ. Tuy ngày thường không hay cười, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất an toàn.
Dưới sự an ủi của Cố Đại Giang, Dương Liễu từ từ thả lỏng.
Cửa phòng lúc này được đẩy ra, Thiệu Thanh Viễn bưng một chậu nước bước vào.
Theo sau còn có Cố Vân Đông và Bạch Hàng.
Dù sao cũng là chữa bệnh, trong phòng không thể có quá nhiều người, những người khác đều chờ ở bên ngoài.
Cố Đại Phượng, Kha biểu cô và mọi người cũng đã đến, lúc này đều ngồi ở ngoài, cũng căng thẳng nhìn vào trong phòng.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, che khuất tầm mắt của những người bên ngoài, mọi người mới có chút bất an ngồi xuống ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông vừa vào cửa liền đến bên cạnh Dương Liễu: “Nương, đừng căng thẳng ạ, có con và cha ở bên người đây. Người nghĩ lại lần trước xem, lúc Tống đại phu châm cứu cho người, cũng không đau chút nào đúng không? Lần này cũng giống như lần đó, chỉ là thời gian lâu hơn một chút, ngoài ra không có gì khác cả.”
Dương Liễu nghe xong gật đầu: “Ừ, ta không căng thẳng.”
Sau đó, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Đại Giang, nhắm mắt lại.
Thiệu Thanh Viễn và Bạch Hàng nhìn nhau. Nói thật, chàng ngược lại có chút căng thẳng.
Dù sao cũng là mẹ vợ của mình, lại chữa trị ở trên đầu, một chút sơ sẩy rất dễ xảy ra vấn đề.
Chàng tuy tỏ ra trầm ổn, nhưng muốn nói là hoàn toàn đối xử như một bệnh nhân bình thường thì không thể nào.
Cũng may, có cha chàng ở đây.
Thiệu Thanh Viễn từ từ thở ra một hơi, tĩnh tâm lại, lấy ra cây châm đã ngâm trong Bạch Mộc Tử.
Đối với các huyệt vị trên đầu, chàng đã sớm khắc sâu trong tâm trí.
Chàng từ từ nhắm vào đỉnh đầu Dương Liễu, cầm châm cẩn thận đ.â.m vào.
Sau mũi châm đầu tiên, những mũi tiếp theo liền thuận lợi hơn nhiều.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cố Đại Giang và Cố Vân Đông gần như nín thở, Bạch Hàng cũng không chớp mắt quan sát, tiện thể phụ giúp Thiệu Thanh Viễn.
Thấy chàng từng mũi từng mũi châm xuống, tay vững vàng chắc chắn, động tác gọn gàng dứt khoát, Bạch Hàng khẽ mỉm cười gật đầu.
Không bao lâu, trên đầu Dương Liễu đã cắm hơn mười cây châm.
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới dừng lại, chuyên chú cầm một cây nhẹ nhàng xoay chuyển...
Dương Liễu nhíu mày một chút, nhưng không lên tiếng, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
Qua khoảng nửa canh giờ, Thiệu Thanh Viễn rút từng cây ngân châm ra.
Ngay sau đó, thân hình Dương Liễu mềm nhũn, ngất đi.