Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1622: Dương Liễu, đại ca xin lỗi muội



“Đi xem nhà của chúng ta đi, hôm qua mẹ nói nhà cửa đã dọn dẹp xong, chỉ chờ chọn ngày lành là làm lễ dọn vào nhà mới.”

 

Cố Vân Đông trước đây đã đi xem sân nhà, chỉ là lúc đó còn chưa tu sửa xong. Nàng xem xong về đã vẽ hai bản vẽ những chỗ cần sửa, Bạch Hàng không nói hai lời đã tìm người sửa sang lại sân vườn.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Thiệu Thanh Viễn hôm nay cũng không có việc gì gấp, tự nhiên bằng lòng đi cùng nàng một chuyến.

 

Căn nhà bốn lớp sân này nằm ở phố Lan Giang, vị trí khá tốt, gần sông Lan Giang, cũng được coi là nằm ở khu trung tâm của phủ thành.

 

Cố Vân Đông lấy chìa khóa mở cửa, vừa vào cửa đã nhìn thấy hai bồn hoa nhỏ hai bên bức bình phong.

 

Những bông hoa này đều có sẵn, là mua từ nhà Tiểu Diên, thời tiết này đang nở rộ.

 

Đi vào trong nữa là hành lang, kéo dài đến tận tiền sảnh.

 

Cố Vân Đông dạo một vòng trong nhà, rồi đi ra hậu viện.

 

Hậu viện còn có mấy cây ăn quả, cũng không biết cha mẹ chồng nàng đã từ đâu dời đến, trông rất có ý cảnh.

 

Cố Vân Đông dạo xong, mới mãn nguyện cùng Thiệu Thanh Viễn ra ngoài.

 

“Đi thôi, về nhà, cha mẹ ta chắc cũng đã nói chuyện xong rồi.”

 

Hai người khóa cửa sân lại, rồi men theo phố Lan Giang trở về.

 

Ai ngờ mới ra ngoài không bao lâu, khi đi vào một con hẻm gần đó, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tiếng bước chân loạng choạng không vững.

 

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, nghiêng người, định để người đó đi qua.

 

Không ngờ người kia đi xiêu xiêu vẹo vẹo, lại đột nhiên lao về phía lưng của Thiệu Thanh Viễn.

 

Thiệu Thanh Viễn có võ công, dù không nhìn phía sau, cũng có thể né được ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người nọ dường như không ngờ chàng có động tác này, theo quán tính cả người lao về phía trước.

 

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, nhưng không định đưa tay ra kéo hắn.

 

Sau đó người kia “bịch” một tiếng, ngã sấp xuống đất.

 

Cố Vân Đông: “...” Không hiểu sao lại có chút buồn cười.

 

Nàng và Thiệu Thanh Viễn cũng không có nhiều lòng đồng tình, người này say rượu cũng không liên quan đến họ, vì vậy chỉ liếc nhìn một cái, rồi định đi vòng qua.

 

Không ngờ phía sau đột nhiên chạy tới một người, người đó lao thẳng đến bên cạnh người say rượu, lo lắng hô: “Lão gia, lão gia không thể uống nữa, ngài đã uống mấy ngày rồi, cứ thế này thân thể sẽ suy sụp mất.”

 

Nói rồi, hắn đỡ người dưới đất dậy, dìu lên vai.

 

Động tác này làm lộ ra khuôn mặt lúc nãy bị tóc che khuất.

 

Cố Vân Đông đột nhiên sững sờ, Dương Văn Lễ?? Sao lại là hắn?

 

Thiệu Thanh Viễn cũng nhận ra, chàng và Cố Vân Đông nhìn nhau.

 

Nhưng dù họ nhận ra người trước mặt là ai, động tác vẫn như cũ, đi thẳng vòng qua Dương Văn Lễ và người quản sự, nhanh chân đi về phía trước.

 

Chỉ là mới đi được vài bước, lại nghe thấy giọng nói vô cùng bi thương của Dương Văn Lễ: “Ngươi đừng cản ta, đừng cản ta, lòng ta không yên, ta thấy bà ấy như vậy, ta đau lòng.”

 

“Lão gia, đây cũng không phải lỗi của ngài, nào, chúng ta về thôi. Bên ngoài cũng không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta về rồi từ từ nói sau ạ.”

 

Dương Văn Lễ lại hất tay hắn ra: “Ngươi tránh ra, ta không về, ta muốn đi tìm muội muội của ta, ta muốn đi tìm Dương Liễu. Dương Liễu, đại ca xin lỗi muội, xin lỗi muội!!”

 

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vốn đã đi xa, bước chân đột nhiên dừng lại.

 

Hai người không thể tin nổi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Dương Văn Lễ.